QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 69

Mười

Chiếu bạc mở tại nhà một người bằng tuổi bọn tôi, sống ở một khu

dân cư ngoại ô. Chúng tôi có năm người. Chủ nhà, con một tay thầu xây
dựng; một gã chắc chưa đến ba mươi nhưng đã hói cả đầu; một phụ nữ,
Marcella, xương xẩu, da nhờn, mắt híp.

Tôi cảm thấy thù địch tất cả bọn họ ngay từ lúc bắt đầu làm quen. Tôi

nghĩ bọn họ là kẻ xấu và đáng bị hưởng cái điều sắp xảy ra. Tôi tìm cớ để
biện minh cho mình, rõ là thế rồi.

Bây giờ thì tôi thấy rõ. Chứ lúc ấy thì đó chỉ là một cách nhanh, khiên

cưỡng và hiệu quả để bịt nốt những lời thì thầm cuối cùng của lương tri. Dù
nó có nghĩa gì đi chăng nữa. Tôi cần nhìn nhận bọn họ là những kẻ xấu xí,
bẩn tính, ba người đó, và thế là tôi thấy họ xấu xí và bẩn tính.

Tối đó cũng tương tự như tối hôm trước, có điều giờ tôi đã biết cách,

và mọi thứ đều khiến tôi thích thú hơn. Lần ấy, cũng như những lần sau
chơi cùng Francesco, tôi vẫn luôn có cảm giác như đây thật là trò may rủi.
Chỉ có điều nó căng thẳng hơn. Việc chắc chắn rằng mình sẽ thắng không
làm giảm đi nỗi kích động mà ngược lại càng nhân nó lên. Khi chúng tôi
chơi những ván quyết định, những ván giúp lấy được tiền thật, tôi có cảm
giác rợn lên rất mạnh ở sau gáy; khi ném những quân bài xuống ù một ván
lớn, tôi quên mất may mắn chẳng liên quan gì tới những gì chúng tôi đang
làm. Tôi đang thắng, có thế thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.