QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 68

Cuốn tiểu thuyết ấy rất hay và xáo động, đầy say sưa và thương nhớ.

Câu chuyện về một thanh niên người Pháp và thời trai trẻ ở châu Mỹ

hồi thập niên năm mươi. Một câu chuyện về những cuộc phiêu lưu, về
những điều cấm kỵ bị xâm phạm, về những khởi đầu, về nỗi hổ thẹn, về
tình yêu và sự ngây thơ đã mất.

Cả buổi chiều tôi không thể rời mắt khỏi cuốn sách cho đến tận khi

đọc xong trang cuối. Trong suốt thời gian đọc, cho đến tận lúc cuối, và cả
sau đó - rất nhiều năm sau đó - tôi vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác
không thể tin nổi rằng cuốn sách ấy, ở một khía cạnh nào đó, kể về chính
tôi.

Tôi đọc xong thì cũng đã gần đến giờ đi. Tôi gọi cho Giulia bảo tôi sẽ

đi xem phim, cô ấy vẫn ốm. Anh đi với ai? Với cậu Donato bạn anh và mấy
cậu trong nhóm ấy, và tôi thầm nhủ phải nhớ báo lại với Donato. Thế anh có
buồn vì tối nay cũng không gặp em không? Tất nhiên là anh buồn, có, anh
cũng nhớ em.

Tôi giả vờ quá lên, nếu em muốn thì anh không đi xem phim nữa, để

đến với em. Cô ấy bảo không, đúng như tôi mong chờ. Cô ấy nói những
điều y như tối hôm trước, rằng tôi không cần phải lây bệnh vô ích như thế,
vân vân và vân vân. Được rồi, thế thì chào em yêu, mai nhé. Chào anh yêu.

Khi tôi gác máy và chuẩn bị để đi, tâm trạng tôi rất khá.

Tôi tự do, tôi sẵn sàng, và tôi nôn nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.