QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 66

Trời lạnh bất thường, kể cả là với thời tiết tháng Giêng, nhưng khô và

trong trẻo. Chắc nhờ gió đã cuốn sạch đi hơi ẩm. Tôi mở cánh cổng chính
và cảm thấy tê cóng trên mặt, trên tai, nhưng cảm giác ấy không khó chịu
hay đau đớn gì. Cái lạnh đấy ngấm vào rõ ràng. Nó làm bạn nhớ ra là bạn
có mặt, có tai; tất cả những phần cơ thể không có quần áo che. Tâm trạng
tôi khá hẳn lên.

Tôi nhanh chóng vào đến trung tâm, lang thang quanh mấy cửa hàng,

mua cho mình một cái sơ mi, rồi đến hiệu sách.

Từ hồi còn bé, mỗi khi đi chơi loanh quanh không biết làm gì, tôi hay

ghé vào hiệu sách cũ Laterza. Tôi đã ở trong cái hiệu sách ấy không biết
bao nhiêu thời gian. Những cuốn mà tôi muốn đọc bao giờ cũng nhiều hơn
số tôi có thể mua, thế nên tôi hay đến đọc chùa, đều đặn, sau những cái bàn
và những giá sách.

Đôi khi tôi ở lì trong đấy đến tận giờ đóng cửa, và tôi luôn tự hỏi

không biết những người bán hàng có nhận ra tôi không, liệu họ có xếp tôi
vào dạng chuyên đọc chùa dài hạn. Tôi còn tự hỏi không biết một ngày đó
tôi có bị cấm vào hiệu sách nữa không.

Tôi bước vào và hít hà cái mùi thơm quen thuộc của giấy mới. Hôm

đó là sáng thứ Bảy và có khá nhiều người, trong đó có cả những kẻ lui tới
thường xuyên như tôi. Rất nhiều trong số đó, cũng như tôi, ở lại lâu đọc
miễn phí, mua rất ít. Trong số đó có một bà đứng tuổi luôn khiến tôi chú ý -
bà ấy chắc chắn phải trên bảy mươi - mùa đông thì mặc áo khoác xanh đậm
kiểu thủy thủ, miệng túi luôn thò ra tờ L’Unità. Bà có cái vẻ vội vàng dễ
mến; có vẻ như đọc sách mà không cần mua với bà là cả một nghề. Bà đi lại
rất vững, và tôi thường thấy bà đứng ở gian sách trinh thám và kinh dị, chỉ
đôi lần ở chỗ để các sách luận về lĩnh vực chính trị. Thỉnh thoảng bà quay
ra phía tôi gật đầu, và tôi cũng chào đáp lại đúng như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.