QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 92

cùng khóa. Chậm một chút cũng không chết ai; tính cho đến lúc ấy thì tôi
đã tiến nhanh đến phát khiếp. Ai có thể phàn nàn được chứ.

Những suy nghĩ ấy an ủi tôi đôi chút và tôi lại thấy phấn khởi khi đi

bộ về nhà, hài lòng vì cái thói quen không bao giờ thông báo trước với bố
mẹ về các kỳ thi, và vì thế hôm đó tôi không phải bịa ra chuyện gì.

Tôi nghỉ ngơi hai ngày.

Rồi lại nghỉ thêm mấy ngày nữa, vì vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng để

học lại. Rồi lại thêm những ngày khác nữa, vì tôi đi chơi nhiều quá và về
quá muộn, ban ngày lại phải ngủ bù.

Rồi sau đó thì đơn giản là tôi không nghĩ nữa.

Với cả từ vài tuần nay, tôi bắt đầu học một môn khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.