QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 93

Sáu

Một buổi tối trong lúc cả hai đang ngồi yên trên xe hút thuốc và

chuyện phiếm, tôi hỏi Francesco sao cậu không dạy tôi vài trò của cậu. Tôi
cũng chỉ nói thế thôi, giống như nói những điều rồi sau đấy chẳng đi đến
đâu. Tất nhiên là cái ý tưởng làm trò được với mấy quân bài như Francesco
cũng hấp dẫn tôi, nhưng tôi cũng chỉ đề nghị thế chứ không nghiêm túc gì.

Nhưng Francesco thì lại đón nhận câu nói rất nghiêm túc.

“Cậu có chắc là muốn học không?” Cậu ấy khiến tôi bật ngửa. Lúc

nào cậu ấy cũng làm những việc ngược hẳn lại cái người ta chờ đợi như thế.
Tôi nói cái gì nghiêm túc thì cậu ấy coi là chuyện vớ vẩn, làm tôi lúng túng
và nghĩ đúng thật, chuyện thật ra cũng không nghiêm túc đến mức ấy. Có lẽ
thế.

Hoặc một chuyện gì đó bạn nói để gây cười, một câu đùa hay gì đấy,

nhưng cậu ấy không cười và nhìn bạn với vẻ ngỡ ngàng, gần như là tự ái;
trong im lặng. Hoặc giả cậu ấy sẽ bảo bạn rằng đấy là chuyện nghiêm túc,
không có cái gì để cười hay đùa cả. Và thế là bạn lại thấy ngượng hoặc
không thoải mái; và bạn nghĩ có lẽ cậu ấy có lý, chắc là bạn lại nhầm lẫn gì
đây.

Francesco có khả năng tạo ra những phán quyết nhanh chóng và

không thể tranh cãi, mà luôn đi kèm một vẻ coi thường với kẻ nào không
đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.