QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 119

Thấy nàng dường như không biết nói sao, ngón tay Kỳ Huy nhẹ nhàng

vuốt ve chiếc cằm non mềm của nàng, thấp giọng nói: “Bây giờ nếu nàng
làm tốt một chuyện, trẫm sẽ tạm tha cho nàng.”

Trần Uẩn Ngọc chớp chớp mắt.

“Lần trước lúc thả đèn Khổng Minh, nàng tạ ơn trẫm bằng cách nào.”

Một tay hắn phủ lên hông nàng, “Bây giờ làm lại một lần.”

Nàng ngây người.

Tức là muốn nàng hôn hắn sao?

Nhất thời trái tim lại đập loạn. Khi đó nàng cứ cho rằng hắn là hôn

quân, ngoài miệng thì gọi hoàng thượng, trong lòng lại không biết đã thầm
mắng hắn bao nhiêu lần, thậm chí, còn từng khinh bỉ hắn. Nàng cảm thấy
hắn ngoại trừ gương mặt là đẹp trai không đổi, thì tính tình hắn đã ngày
một tốt lên, sẽ không hung dữ với nàng, cho nên nàng mới dám làm vậy.
Mà nay, hắn đã trở thành một người khác hẳn, vậy mà còn muốn nàng hôn.

Ở giữa bị ngăn cách bởi một cảm giác xa lạ và sợ hãi kiêng dè, làm

nàng cảm thấy không thể hạ miệng được.

Nhìn thấy nàng do dự, trong lòng Kỳ Huy lập tức phát cáu, thầm nghĩ

mình không làm hôn quân chẳng phải rất tốt sao? Dù có sợ hắn, thì lúc này
nàng cũng nên tiến tới lấy lòng, để tránh kết cục không tốt. Ấy vậy hắn đã
cho nàng một con đường sáng, mà nàng còn không đi!

Thấy Kỳ Huy nhìn mình chằm chằm, môi mỏng khẽ mím, tản ra vẻ

lạnh lùng, Trần Uẩn Ngọc có cảm giác nếu mình không hôn thì sẽ phải rơi
đầu…

Cuối cùng nàng vẫn rất muốn sống, nên vội cúi đầu, hôn lên môi hắn

một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.