QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 118

Sắc mặt nàng trắng bệch, bờ vai khẽ run, Kỳ Huy thấy được cả, bèn

thản nhiên nói: “Qua đây.”

Nàng đi một bước, cảm giác hai chân nặng như chì, không tài nào

bước nổi.

Mùi thuốc trên người hắn lập tức quanh quẩn bên chóp mũi, lông mi

Trần Uẩn Ngọc run run, không dám nhìn hắn. Đêm qua nàng còn lo lắng
cho hắn, sợ hắn bị phản tặc làm bị thương, kết quả mọi lo nghĩ đều dư thừa,
trận đại chiến kia vậy mà lại do hắn phát động, trận mưa máu trong cung
cũng vì hắn mà ra!

Nhận ra cả người nàng đều tản ra sự đề phòng, Kỳ Huy nheo mắt lại,

như suy nghĩ gì đó. Quả nhiên sẽ phản ứng thế này. Có điều không trách
nàng được, hắn đã giả làm hôn quân mười mấy năm, lừa gạt tất cả mọi
người, huống chi là nàng?

Kỳ Huy nắm lấy cằm nàng: “Sợ sao?”

Trần Uẩn Ngọc cúi đầu nhìn vào mắt hắn, đôi mắt ấy vẫn như hồ sâu

đen thẳm. Nàng nghĩ thầm, thì ra mình vẫn luôn không nhìn thấu. Người
này thật sự quá đáng sợ, rõ ràng chẳng phải hôn quân, vậy mà có thể ngày
ngày luyện đan. Trần Uẩn Ngọc cảm thấy hắn càng đáng sợ hơn là khi giả
vờ làm hôn quân.

Cho nên sao còn hỏi nàng có sợ không, nàng làm sao không sợ được?

Thái hậu bị đưa đến Duyên Anh điện, chỗ kia hẻo lánh biết bao, rõ ràng
một sự trừng phạt.

Trái tim Trần Uẩn Ngọc như sắp nhảy ra ngoài, nàng không biết Kỳ

Huy sẽ xử lý mình thế nào. Nàng không ngốc, Kỳ Huy đối xử với thái hậu
như vậy, chắc chắn phần lớn nguyên nhân là do Ngô gia một tay che trời và
Ngô thái hậu buông rèm nhiếp chính. Mà nàng, cũng là bà con của Ngô gia,
là cháu gái bên ngoại của thái hậu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.