QUÁ TRÌNH TỰ VẢ CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 166

Trần Uẩn Ngọc cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ vậy mà không hề thấy Kỳ

Huy bối rối, không giống nàng, đã nghĩ sẵn hết trong đầu, hơn nữa điểm
tâm dâng lên tiếp khách đều phải nghĩ mấy lần mới quyết định được, chỉ sợ
làm không tốt chỗ nào.

Thấy ngón tay nàng đặt trên đầu gối nắm chặt, Kỳ Huy bèn vươn tay

tới nắm lấy tay nàng: “Cứ coi là khách bình thường thôi.”

“Nhưng không phải hoàng thượng nói đó là tứ thúc của chàng sao?”

“Đối với trẫm, cả thiên hạ này đều là thần tử, với nàng cũng vậy, nàng

phải nhớ kĩ. Cho nên, chỉ cần không nói năng lung tung hay làm chuyện gì
hồ đồ, thì không cần phải kiêng kỵ gì cả.”

Một cảm giác vững chãi từ bàn tay hắn truyền tới, Trần Uẩn Ngọc gật

đầu: “Được ạ, hoàng thượng đã nói như vậy, thiếp sẽ theo ý chàng.”

Đi vào Văn Đức điện, Thành vương, Thành vương phi cùng hai nhi tử

lập tức dập đầu hành đại lễ, kính thánh an.

“Bình thân.” Kỳ Huy nói, “Các khanh đi đường xa cực khổ rồi, ngồi

xuống rồi nói.”

Giọng nói trong rõ. Lúc này Thành vương mới dám ngẩng đầu quan

sát, chỉ thấy đế vương trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú, mi dài, mắt sáng, như ánh
trăng chiếu vào lòng người, chỉ là sắc mặt không tốt lắm. Nhưng lại nghĩ
tới hắn đã bị bệnh bao năm qua, không phải chỉ ngày một ngày hai, không
thể gấp được.

Ông ngồi xuống, ánh mắt hơi đỏ lên: “Trước kia khi hoàng huynh còn

sống, thường triệu chúng thần vào kinh, ôn lại chuyện cũ, nào ngờ thấm
thoát đã hơn hai mươi năm, hoàng thượng cũng đã đến tuổi nhược quán.
Thời gian qua, vi thần cũng muốn vào kinh, thế nhưng phép tắc tổ tiên như
núi, thần không dám đi quá giới hạn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.