QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ - Trang 190

nhưng rồi cũng được gắn lon, hai ngôi sao tí hon trên cầu vai. Rồi ba sao,
bốn sao. Bao nhiêu gian nan, khổ cực quên phứt hết. Còn chút lòng ham mê
tự do thuở sinh viên cũng mất luôn. Nhưng khốn nỗi đã nhà binh thì còn gì
tự do? Đến đi cũng thích đi chung một đám diễn hành tập hợp quen quá
mất rồi!
Tôi nhớ như in hồi mới ở trường Sĩ quan ra, tâm tánh biến đổi kỳ dị, chịu
cuộc đời nhà binh ở chỗ cực kỳ giản dị, chẳng cần phải suy nghĩ. Thấy
khoái cuộc đời trà trộn với tập thể, sống in như mọi người, nghĩa là sống ào
ào với niềm sung sướng quên được nếp sống tế nhị của thời thơ ấu.
Thời gian ở quân trường lúc nào cũng đói, lúc nào cũng chỉ nhìn quanh để
rình ăn và thằng nào xoay sở ăn đớp được nhiều là thằng ấy bảnh. Nhưng
sợ nhất là rớt giữa chừng, không được ra trường là có chầu ra mặt trận
Stalingrad. Có thể nói là chúng tôi bị hành hạ ở quân trường tới khốn khổ
tối đa để sau này ra trường hành hạ lại những thằng khác. Chẳng bao giờ
ngủ đẫy giấc vì đang ngủ rất có thể bị dựng dậy đi phạt, chạy phạt. Một
thằng chùi giấy không sạch là cả tiểu đội chạy phạt đến ngất ngư. Còn phải
tập hợp đứng nghiêm, chờ cho đến lúc nó đánh giày láng bóng.
Trong khi chờ đợi cái lon sĩ quan thì đi chúng tôi cũng phải tập đi như cọp,
hô phải hô cho rõ to, rõ hách. Mới có lon sĩ quan trên cầu vai, vừa được
một tháng điều động một pháo đội ở hậu phương tôi đã hành hạ lính dưới
quyền một cách thản nhiên, ông Đại tá thanh tra gọi vô khiển trách còn dựa
vào "kỷ luật nhà binh" để tự bào chữa. Xét cho cùng trong quân đội thì sự
kiêu hãnh cũng tích lũy như lớp mỡ trong cơ thể con heo vậy.
Bằng không tôi đâu dám hò hét ra lệnh cho thuộc cấp, cấm hỏi đi hỏi lại.
Lúc nào cũng tự đặt mình vào cấp trên, có quyền đè đầu người khác ở
ngoài mặt trận là nơi thằng nào cũng có thể chết như nhau! Mình ngồi
nhưng bắt lính đứng nghiêm, bắt bẻ chặn họng và… với những người đáng
tuổi cha tuổi ông cũng cứ xưng hô láo xược, xách mé. Bằng không tôi đâu
dám giữa lúc pháo kích ầm ầm bắt lính ra sửa hàng rào kẽm gai để thượng
cấp khỏi khiển trách (để đến nỗi Binh nhì Andreyashin phải trúng miểng
đạn chết). Tôi vẫn thản nhiên ăn bánh mì xăng-uých phết bơ, coi khẩu phần
sĩ quan phải vậy còn lính ăn uống những gì thây kệ. Lại còn chiếm riêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.