không nhúc nhích nổi, Tessa cứ trố mắt nhìn Will – vẻ say rượu của anh
dường như biến mất trong tích tắc – anh nhảy bật khỏi giường và quỳ
xuống và đặt tay lên vai bạn.
“James,” anh bình tĩnh nói. “Ở đâu?”
Jem giơ tay đẩy anh đi. Những hơi thở dồn dập làm cơ thể gầy gò của anh
run từng chặp. “Tôi không cần… Tôi ổn mà…”
Anh lại ho và thổ ra một bụm máu xuống sàn.
Will nắm chặt lấy vai bạn; Tessa thấy những mấu tay trắng bệch. “Ở đâu?
Bồ để nó ở đâu?”
Jem yếu ớt chỉ về phía giường. “Ở…” anh thở dốc. “Ở mặt lò sưởi… trong
hộp… màu bạc…”
“Rồi, tôi đi lấy đây.” Tessa chưa từng thấy Will nói năng nhẹ nhàng như
vậy. “Ở nguyên đấy.”
“Tôi đi đâu được chứ?” Jem chùi mui bàn tay qua miệng; trên Ấn Ký hình
con mắt mở xuất hiện một đường máu.
Đứng dậy, Will quay lại… và nhìn thấy Tessa. Trong lúc đó, anh hoàn toàn
giật mình, như thể đã quên mất sự hiện diện của cô ở đó.
“Will…” cô thì thào. “Em có thể làm gì…”
“Đi cùng anh.” Will nắm lấy tay côvà nhẹ nhàng kéo cô ra cửa. Anh đẩy cô
ra ngoài hàng lang và chắn không cho cô nhìn vào phòng. “Tessa, chúc em
ngủ ngon.”
“Nhưng anh ấy đang ho ra máu,” Tessa nhỏ giọng phản đối. “Có lẽ em nên
gọi Charlotte.”