QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT TẬP 1: DÂY CHUYỀN THIÊN SỨ - Trang 182

Tessa vô thức đặt tay lên mặt tỏ ý thông cảm. “Tội nghiệp Sophie.”

Charlotte nghiêng đầu nhìn Tessa bằng đôi mắt nâu sáng. Chị luôn cho
người khác cảm giác chị là người mạnh mẽ, dù mang vóc người nhỏ nhắn
như chim chích. “Sophie có thiên phú, ” chị nói. “Cô ấy có Tâm Nhãn. Cô
ấy thấy những điều người khác không thể. Ngày xưa, cô ấy thường nghĩ
mình bị điên. Giờ cô ấy biết mình không điên mà đặc biệt. Ở đó, cô ấy chỉ
là một người hầu riêng, người có thể mất vị trí ngay khi sắc đẹp tàn phai.
Giờ cô ấy là một thành viên quan trọng trong nhà, một cô gái có tài cần
cống hiến.” Charlotte nhoài người tới. “Em nhìn lại cuộc đời ngày xưa,
Tessa, và em thấy nó an toàn hơn bây giờ. Nhưng nếu chị không nhầm thì
dì cháu em sống trong cảnh túng quẫn. Nếu không tới Luân Đôn, em có thể
đi đâu khi dì mất nào? Em sẽ làm gì? Em có nằm khóc tròn hẻm giống như
Sophie của chúng ta không?” Charlotte lắc đầu. “Em có quyền năng vô giá.
Em không cần cầu xin ai điều gì. Em không cần phụ thuộc vào ai. Em được
tự do, mà tự do là một món quà.”

“Thật khó nghĩ đó là một món quà khi vì nó mà chị bị giày vò và giam
giữ.”

Charlotte lắc đầu. “Sophie từng nói với chị rằng cô ấy mừng vì mặt mang
sẹo. Cô ấy nói bất cứ ai yêu cô ấy lúc này là vì chính bản thân cô ấy, chứ
không phải vì gương mặt đẹp. Đây là con người thật sự của em, Tessa. Sức
mạnh này là chính em. Dù ai yêu em bây giờ - và em cũng phải yêu chính
mình - sẽ yêu con người thật sự của em.”

Tessa cầm cuốn Codex và ôm vào ngực. “Vậy chị đang nói rằng em đúng.
Đây là thực còn cuộc đời lúc trước của em là mơ.”

“Đúng.” Charlotte nhẹ nhàng vỗ vai Tessa; Tessa suýt nhảy dựng lên. Cô
nghĩ đã lâu lắm rồi mới có người chạm vào cô như một người mẹ; cô nghĩ
tới dì Harriet, và cổ cô nghẹn lại. “Và giờ là đế* lúc tỉnh giấc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.