QUÂN ĐOÀN HỦY DIỆT TẬP 1: DÂY CHUYỀN THIÊN SỨ - Trang 250

“Không, bồ có để ý, và tôi thấy rõ.” Jem đang cười. Sau những căng thẳng
của trận chiến, tối nay trông anh vẫn khỏe. Trên má anh có chút huyết sắc,
và đôi mắt anh tối sậm và mang màu bạc kiên định. Có những lúc, khi căn
bệnh nặng nhất, khi tất cả màu sắc đều biến mất, chỉ để lại cái màu trắng
bệch ghê rợn trong đôi mắt anh, khiến đồng tử đen ở giữa giống như đốm
tro đen giữa màn tuyết. Những lần như thế, anh thường lên cơn mê sảng.
Will đè Jem xuống trong lúc anh lăn lộn và gào thét bằng một thứ ngôn ngữ
khác và mắt trợn không thấy lòng đen. Mỗi lần như vậy, Will nghĩ vậy là
xong, lần này Jem sẽ chết. Thi thoảng sau đó, Will sẽ nghĩ về những
chuyện anh làm lúc trước, nhưng anh không thể tưởng tượng ra nổi khi
nhìn lại và nhớ lại cuộc đời trước khi tới Học Viện. Cả hai đều không nghĩ
về chuyện đó từ lâu rồi.

Nhưng có những lúc khác, như thế này, khi anh nhìn thấy một Jem không
ốm yếu, anh bỗng băn khoăn chuyện sẽ thế nào ở một thế giới mà Jem
không chết. Và anh không dám nghĩ tới chuyện đó. Đó là một nơi đen đúa
kinh khủng trong anh mà từ đó, nỗi sợ của anh phát ra, một giọng nói hắc
ám anh chỉ có thể dẹp yên bằng cảm giác tức giận, liều lĩnh và đau đớn.

“Will.” Giọng Jem cắt ngang cơn hồi tưởng không mấy vui vẻ của Will.
“Bồ có nghe được lời nào của tôi suốt năm phút qua không?”

“Không.”

“Nếu cậu không muốn, chúng ta không cần nói về Tessa nữa.”

“Không phải về Tessa.” Đúng vậy. Will không nghĩ về Tessa. Anh rất giỏi
trong việc không nghĩ về cô; cái đó chỉ cần anh quyết tâm và luyện tập là
được. “Một người hầu của ma cà rồng đã tấn công tôi. Tôi đã giết hắn mà
không buồn nghĩ,” Will nói. “Hắn chỉ là một cậu con trai ngu ngốc, vây*
mà tôi lại giết hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.