bàn tay chai sần của anh có thô ráp không. Cô ước được áp má mìng vào
má anh và cảm nhận lông mi anh cọ lên da cô. Hàng lông mi thật dài…
“Will,” cô nói và giọng nghe lí nhí với cả chính tai cô. “Will, em muốn hỏi
anh…”
Anh ngước nhìn. Nước khiến các sợi lông mi dính vào nhau, tạo thành hình
những cánh sao. “Gì?”
“Anh hành động như chẳng quan tâm tới gì hết,” cô thở dài và nói. Cô cảm
thấy như mình đang chạy đỉnh đồi rồi chạy xuống, không hề ngừng nghỉ.
Trọng lực kéo cô đi. “Nhưng… mọi người đều quan tâm tới gì đó. Phải
không?”
“Phải không?” Will khẽ nói. Khi cô không trả lời, anh dồn trọng lượng lên
hai bàn tay đang chống xuống sàn. “Tessa,” anh nói. “Tới ngồi cạnh anh
đi.”
Cô làm theo. Sàn nhà lạnh và ẩm ướt, nhưng khi cô ngồi, cô vẫn xòe váy ra
xung quanh chỉ để lộ mũi giày. Họ đang ngồi đối diện, rất gần nhau. Gương
mặt anh có vẻ lạnh lùng và sạch sẽ; chỉ có bờ môi còn đọng chút dịu dàng.
“Anh chưa từng cười,” cô nói. “Anh hành động như mọi chuyện đều là trò
vui với anh, nhưng anh chưa từng cười. Thi thoảng anh mỉm cười khi cho
rằng không ai để ý.”
Anh im lặng một lúc. Rồi, “Em,” anh nói, hơi lưỡng lự. “Em khiến anh
cười. Từ lúc em đánh anh bằng cái chai đó.”
“Bình chứ,” cô buột miệng.
Anh nhếch mép. “Đấy là chưa kể tới chuyện em luôn sửa lưng anh với vẻ
mặt buồn cười lắm. Và cách em hét vào mặt Gabriel Lightwood. Rồi cách
em đáp trả de Quincey nữa. Em khiến anh…” Anh ngừng lại, nhìn cô và cô