“Vì Chúa, không,” ang nói. “Sao cậu ấy cần biết lí do anh sống thế này
chứ?”
“Có lẽ,” Tessa nói, “đơn giản anh ấy muốn biết anh sống như vậy vì lí do
gì.”
“Quan trọng gì chứ?” Will hỏi nhẹ và nhanh chóng lột găng tay của cô ra.
Cái lạnh buốt trong căn phòng ngay lập tức ùa tới bàn tay cô, khiến toàn
thân cô run rẩy như đang ở trần dưới thời tiết giá rét. “Lí do có là gì khi
không thể làm gì để thay đổi mọi thứ?”
Tessa muốn tìm câu trả lời, nhưng không ra. Cô đang run rẩy đến độ khó
nói được.
“Em lạnh sao?” Will đan tay vào tay cô và áp lên má mình. Cô giật mình
trước làn da nóng giãy của anh. “Tess,” anh nói, giọng nghẹn ngào và nhẹ
nhàng tràn đầy ham muốn, và cô nhoài tới, nghiêng đi như một cái cây bị
oằn xuống vì tuyết nặng. Toàn bộ người cô mỏi nhừ; cô đau như thể trong
cô có một khoảng trống mêng mang. Cô ý thức về sự tồn tại của Will hơn
hết thảy mọi thứ, về ánh sáng xanh nhàn nhạt bên dưới mí mắt khép hờ, bộ
râu lỉa chỉa chưa kịp cạo, những vết sẹo mờ lốm đốm trên vai và cổ họng -
và hơn hết thảy là khuôn miệng anh mang hình vầng trăng khuyết, vết nứt
nho nhỏ ở dưới bờ môi. Khi anh nhoài người tới và hôn phớt lên đôi môi
cô, cô kéo anh như người chết đuối vớ được cọc.
Trong khoảnh khắc đôi môi họ áp lên nhau nóng hổi, bàn tay Will lùa vào
tóc cô. Tessa thở dồn dập khi tay anh choàng ôm cô, chiếc váy của cô loạt
xoạt trên sàn khi anh kéo cô lại gần. Cô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh; cô
có thể cảm nhận các bắp vai cứng và mịn màng của anh. Những ngón tay
anh tìm thấy cái ghim cài tóc và tháo tung ra để mái tóc cô đổ dài xuống
vai. Cái ghim rơi lanh canh trên sàn và Tessa khẽ kêu lên vì ngạc nhiên
trong đôi môi anh. Và tới đó, anh giằng tay khỏi tay cô và ấn mạnh vào vai