Tessa lắc đầu. “Hình như em chưa từng rời New York lần nào trừ dịp
tới đảo Coney, mà đó cũng chẳng hẳn là vùng nông thôn. Em nghĩ chắc
hồi ở cùng Chị Em Hắc Ám, em đã sống tại vùng quê Southampton,
nhưng nhà đó lúc nào cũng tối om om, cửa đóng then cài và kéo rèm im
ỉm.” Cô bỏ cái mũ ướt rượt xuống và đặt lên cái bàn ở giữa ba người cho
khô. “Nhưng em có cảm giác từng được thấy rồi. Trong sách ấy. Em luôn
tưởng tượng sẽ thấy biệt trang Thornfield
(*)
thấp thoáng rặng cây, hay
đồi Gió Hú cheo leo nơi lưng trời…”
(*) Địa danh trong tiểu thuyết Janes Eyre của nữ văn sĩ Charlotte
Bronte.
“Đồi Gió Hú ở Yorkshire,” Will nói vọng từ dưới cái mũ, “và còn lâu
lắm chúng ta mới tới được Yorkshire. Chúng ta còn chưa đến Grantham
cơ. Và Yorkshire chẳng có gì hay ho hết. Toàn đồi thấp lè tè với thung
lũng, không có lấy một ngọn núi đúng nghĩa như ở Wales quê anh…”
“Anh có nhớ Wales không?” Tessa hỏi. Cô không chắc sao mình hỏi
nữa; cô biết hỏi Will chuyện quá khứ như trêu chọc một con chó bị đau ở
đuôi, nhưng cô không ngăn mình được.
Will khẽ nhún vai. “Nhớ cái gì nào? Lũ cừu và mấy bài đồng dao
hả?” anh nói. “Và còn phương ngữ kỳ cục nữa chứ. Fe hoffwn i fod
morfeddw, fyddai ddim yn cofio fy enw.”
“Nghĩa là sao?”
“Là ‘Ta muốn say quắc cần câu để khỏi phải nhớ tên mình.’ Khá hữu
dụng đấy.”
“Có vẻ anh không yêu quê hương mình,” Tessa nhận xét. “Thế anh
còn nhớ vùng núi non chập chùng ấy làm gì?”
“Yêu quê hương?” Will có vẻ bảnh chọe. “Anh sẽ cho em biết thế nào
là yêu quê hương,” anh nói. “Để vinh danh nơi chôn rau cắt rốn, anh có
xăm hình rồng xứ Wales ở…”
“Bồ đang bỏ bùa người khác đấy hử, William?” Jem xen vào, dù
giọng không hề có chút tức giận nào. Nhưng, giờ khi đã chứng kiến họ
lúc ở với nhau và khi một mình, Tessa biết khi hai người lôi tên cúng
cơm ra gọi thì kiểu gì cũng có vấn đề. “Hãy nhớ, Starkweather không ưa
Charlotte, vậy nếu bồ định dùng lối cư xử này để…”