ngạc. Khi nó trườn đi, đuôi nó bắt được một bức tượng và siết chặt, bức
tượng đó bị nghiền thành bột, rơi xuống bể bơi đã cạn nước.
"Vì Thiên thần, nó vừa nghiền chết Sophocles," Will thốt lê khi con
sâu biến mất sau công trình trông như một đền thờ Hi Lạp. "Không ai
còn tôn trọng những nhà văn La Mã cổ nữa à?"
Gabriel thở một cách khó nhọc, hạ cây cung xuống. "Đồ ngu ngốc,"
anh tức giận nói với người anh trai. "Anh đã nghĩ cái quái gì khi xông về
phía ông ấy như vậy?"
Gideon quay người, dùng cây kiếm dính đầy máu chỉ về phái Gabriel.
" Không phải 'ông ấy' mà là 'nó'. Đó đã không còn là cha chúng ta nữa
rồi Gabriel. Nếu như em không thể chấp nhận được sự thật đó-"
"Em đã dùng cung để bắn ông ấy!" Gabriel hét lên. "Anh còn muốn
em làm gì thêm nữa Gideon?"
Gideon lắc đầu như thể vô cùng phẫn nộ với người em trai; ngay cả
Will, người không ưa Gabriel, cũng đồng cảm với anh. Anh ta đã bắn
con quái vật.
"Chúng ta phải đuổi theo nó," Gideon nói. " Nó vừa biến mất sau cái
thứ điên rồ kia-"
"Cái gì cơ?" Will nói.
"Thứ điên rồ, Will," Jem nói. "Nó chỉ là đồ trang trí thôi. Tớ cho rằng
nó không có một ý nghĩa thực sự gì cả."
Gideon lắc đầu. "Nó chỉ là thạch cao. Nếu hai chúng tôi đi về phía
bên kia của nó, cậu và James sẽ đi phía còn lại..."
"Cecily, em đang làm cái gì vậy?" Will hỏi, cắt ngang lời Gideon; anh
nghe như một vị phụ huynh mất trí nhưng anh không quan tâm. Cecily
đã tra lại thanh kiếm vào thắt lưng và dường như đang cố trèo lên một