cây thủy tùng nhỏ phía trong hàng rào đầu tiên. "Bây giờ không phải lúc
để trèo cây đâu."
Cô nhìn anh một cách giận giữ, mái tóc đen của cô bay ngang qua
mặt. Cô mở miệng ra để trả lời nhưng trước khi phát ra tiếng nào, có một
âm thanh nghe như động đất, và mấy thứ điên rồ kia vỡ tung ra thành
những mảnh vỡ thạch cao.
Con sâu rít lên ầm ầm và lao về phía trước, hướng thẳng về phía họ
với một tốc độ đáng sợ của một con tàu mất kiểm soát.
Khi họ bước vào khu vườn nhỏ phía trước nhà Lightwood, cổ và lưng
của Tessa đau nhức. Cô bị chiếc áo cóoc-xê thít chặt phía dưới chiếc váy
cưới nặng nề và sức nặng của một Tatiana đang thổn thức đè lên vai trái
của cô một cách đau đớn.
Cô cảm thấy an tâm hơn khi nhìn thấy cỗ xe ngựa trong tầm mắt và
bắt đầu giật mình. Cảnh vật trong khu vườn quá yên tĩnh- nơi mà họ đã
để những cỗ xe lại, những chú ngựa đang gặm cỏ, mặt chính của tòa nhà
thì không có tiếng động. Sau khi nửa vác nửa kéo Tatiana về phía chiếc
xe ngựa đầu tên, Tessa vặn mạnh để mở cửa và đưa cô nàng vào, rụt lại
khi móng tay sắc nhọn của cô nàng đâm vào vai khi cô nhấc mình và
chiếc váy vào trong.
"Ôi Chúa ơi," Tatiana rên rỉ. "Thật xấu hổ, một nỗi xấu hổ thậm tệ.
Hội Clave có lẽ biết điều gì đã xảy đến với cha tôi. Có thật là ông ấy
không hề nghĩ gì đến tôi, dù chỉ là một chút hay sao?"
Tessa chớp mắt. "Điều đó," Cô nói. "Tôi không nghĩ nó có thể nghĩ
đên bất cứ ai, cô Blackthorn."
Tatiana choáng váng nhìn cô, và trong khoảnh khắc Tessa cảm thấy
xấu hổ trước sự bực bội mà cô đã dành cho cô nàng. Cô không thích việc
bị đuổi khỏi khu vườn, nơi mà cô có lẽ sẽ giúp được gì đó, nhưng
Tatiana vừa phải nhìn thấy chồng mình bị xé nát thành từng mảnh ngay