Lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Cecily với lấy quyển sách để trên mặt
bàn, chống nó lên như thể cô đang đọc sách rồi nói: "Vào đi."
Cánh cửa mở ra; đó là Tessa, lưỡng lự đứng trước ngưỡng cửa. Cô
không còn mặc chiếc váy cưới rách nát mà thay vào đó là chiếc váy làm
từ vải muxơlin màu xanh nước biển cùng hai chiếc vòng cổ lấp lánh: một
đồng hồ hình thiên thần và dây chuyền ngọc bích hẳn là món quà cưới từ
Jem. Cecily tò mò nhìn Tessa. Dù hai cô gái đều hòa đồng nhưng họ
không thân thiết. Tessa có đôi chút cảnh giác bao quanh, điều Cecily
hoài nghi nguồn gốc mà không bao giờ có thể khẳng định; nhưng hơn cả
là có gì đó kì lạ về cô. Cecily biết cô ấy có thể biến hình, biến đổi bản
thân thành một bản sao của bất cứ ai, và Cecily không thể giải thoát bản
thân mình khỏi cảm giác rằng nó không tự nhiên. Làm sao bạn có thể
biết được bộ mặt thật của ai đó nếu họ có thể thay đổi nó dễ dàng như
thay áo?
"Vâng?" Cecily nói. "Chị Gray?"
"Hãy gọi chị là Tessa," cô nói, đóng cửa lại. Đó không phải lần đầu
tiên cô yêu cầu Cecily gọi mình bằng tên nhưng thói quen và sự ngang
ngạnh khến Cecily không muốn làm như vậy. "Chị đến để xem liệu em
có ổn và cần thứ gì không?"
"À," Cecily cảm thấy sự thất vọng nhẹ nhàng nhói lên. "Em khá ổn."
Tessa nhẹ nhàng đi về phía trước. " Đó có phải Sự Kì Vọng To lớn
(Great Expectations) không?"
"Vâng," Cecilly không nói rằng cô đã từng thấy Will đọc nó và đã
chọn nó để cố gắng xem anh đang nghĩ gì. Đến bây giờ cô đã thua một
cách đau đớn. Sự buồn rầu là bệnh tật, và Estella tồi tệ đến nỗi Cecily
muốn giật cô nàng.
"Estella," Tessa nhẹ nhàng nói. " 'Đến những giây phút cuối cùng của
đời mình, tôi không thể lựa chọn nhưng vẫn là một phần của tính cách
tôi, một phần của chút tốt đẹp trong tôi, một phần của tội ác.'"