- Chuyện chi mà quan trọng rứa anh Cải?
Khổ nỗi, con Cúc ngó lơ thì không sao, còn hễ nó nhìn chằm chặp vô mặt,
thằng Cải lại đâm lóng ngóng. Nó nuốt nước bọt:
- À, thiệt ra thì cũng không quan trọng gì lắm...
Con Cúc cười hí hí:
- Có chuyện chi anh Cải nói phứt ra đi, lúc kêu quan trọng lúc kêu không,
nghe khó hiểu quá!
Tiếng cười của con Cúc làm Cải thêm lúng túng. Nó bối rối gãi đầu:
- Ờ... ý Cải muốn nói là... Cúc nhích cái lò ra xa một chút... để chỗ đó sợ
có ngày Cải té nhào vô lần nữa.
Con Cúc tưởng thiệt liền lom khom nhấc cái lò nhích qua bên trái, cách
thằng Cải thêm một quãng.
Trong khi đó Cải tiếp tục gãi đầu sồn sột, may mà đầu nó sạch sẽ, nếu
không chí rận chắc đã rớt lộp độp. Đã vậy, nghe thằng Lâm ngồi ho khan
đằng sau lưng, Cải càng quýnh dữ. Trưa hôm qua, lúc Cải "thi hành nhiệm
vụ" thì thằng Lâm chun tuốt vô góc nhà ngồi quan sát. Bữa nay, Lâm quyết
ngồi ngay cái bàn ngoài cùng, sát sau lưng thằng Cải và con Cúc. Ngồi chỗ
đó Lâm có thể dỏng tai nghe ngóng để kịp thời động viên thằng Cải nếu
thằng này nửa chừng nhụt chí. Còn nếu thấy Cải bắt đầu trơn tru "Anh Lâm
ảnh nhờ Cải nói với Cúc là..." thì Lâm sẽ len lén rút lui êm. Lâm đã tính rồi,
lúc đó nó sẽ chui tuốt vô trong bếp kín đáo ngó ra xem con Cúc phản ứng ra
sao.
Khi nãy thấy thằng Cải hùng hồn "Cải muốn nói với Cúc một chuyện
quan trọng", Lâm mừng rơn, đã nhỏm đít định đứng dậy. Nhưng hóa ra thằng