QUÁN GÒ ĐI LÊN - Trang 73

Thiệt oan cho con Cúc, nó có định nói lái nói liếc gì đâu!

Con Kim biết con Cúc bị oan nhưng không nghĩ ra cách gì thanh minh

giùm bạn ngoài cách đứng ôm bụng cười.

Cúc ít khi nổi nóng, nhưng lúc này đang mắc cỡ chưa biết chun đi đâu,

ngoảnh sang thấy con Kim nhe răng khỉ ra cười, nó đâm quạu.

- Có chi hay mà cười! Tại chị xúi tui chớ ai!

Nghe con Cúc xưng "tui", biết nó đang nổi khùng, con Kim lật đật nổ máy

xe, giả lả:

- Em ngồi lên chị chở về.

Con Cúc không nói không rằng, lẳng lặng leo lên ngồi đằng sau con Kim.

Nó ngồi trơ như cục gạch, từ đó cho đến lúc về tới quán.

Lúc xuống xe, nó đột ngột phát biểu một câu đầy vẻ dứt khoát:

- Giọng mình răng mình cứ nói y như rứa là chắc ăn nhứt!

Để rút ra được cái "triết lý" sâu sắc đó, chắc từ nãy đến giờ con Cúc suy

nghĩ ghê lắm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.