QUÁN GÒ ĐI LÊN - Trang 87

- Dĩ nhiên rồi! - Cải gật đầu - Chỉ có điều...

Thấy Cải ngập ngừng, Lâm nín thở:

- Chỉ có điều sao?

Cải tặc lưỡi:

- Tao chỉ lo sau khi tao nói giùm mày rồi, rủi con Cúc nó lắc đầu thì...

- Không có rủi gì hết! - Lâm thu nắm đấm - Mày phải tỏ tình sao cho con

Cúc gật đầu mới được! Không xong thì tao giết mày!

Cải ngửa cổ ra:

- Vậy mày giết tao ngay bây giờ đi! Chết lúc này dù sao cũng oanh liệt

hơn chết khi thất bại!

Cải giễu. Nhưng Lâm chẳng cười. Nó đập tay lên tay Cải, giọng âu lo:

- Mày ráng lên nghe Cải. Số phận tao đều đặt hết vào tay mày đó. Nếu con

Cúc từ chối tình cảm của tao chắc tao chết.

- Mày không chết được đâu. Nếu bị từ chối mà chết, người ta đã chết như

rạ và thành phố này đã phải xây thêm ngàn cái "nhị tì" rồi.

Lâm buồn bã:

- Ừ, có thể tao không chết. Nhưng tao sẽ thi rớt đại học lần nữa là cái

chắc. Khi đó, tao chỉ có nước về quê trồng mía. Rồi vì quá đau lòng, mắt mũi

tao trở nên kèm nhèm, thay vì chặt mía tao sẽ lẩn thẩn chặt vô chân tao.

"Phập" một cái, chân tao đứt lìa, giãy đành đạch, máu tuôn xối xả, nhưng tao

vẫn không nghe đau đớn. Mắt mờ đi, tao tưởng đó là khúc mía và lại vung

dao tiếp tục chặt nốt chân kia...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.