QUẦN JEANS MAY MẮN - Trang 159

ra khỏi cabin. Anh nắm lấy tay nó và kéo đi theo đến một chỗ xa hơn dưới
những hàng cọ già.

“Bridget, em đang nghĩ gì thế.” Anh đang lung lay, mất phương hướng.

“Em không được đến đây,” anh thì thầm.

“Em xin lỗi,” nó nói. “Em không định đánh thức anh dậy đâu.”
Anh chớp mắt, cố gắng tập trung nhìn. “Em định nói gì?”
Gió thổi hất tóc nó ra phía trước. Đuôi tóc nó bay chạm vào ngực anh. Nó

ước gì đuôi tóc cũng có dây thần kinh, cũng có cảm giác. Nó đang mặc mỗi
một cái áo phông trắng dài. Thật là khó khăn để không chạm vào anh. “Em
đã nghĩ về anh. Em chỉ muốn xem liệu anh có đang ngủ không thôi.”

Anh chẳng nói gì và cũng không cử động. Nó đặt hai bàn tay mình lên

ngực áo anh. Từ từ, chầm chậm, nó xao xuyến nhìn anh giơ tay lên và đặt
lên tóc nó, vuốt cho khỏi bay.

Anh vẫn đang ngái ngủ. Có vẻ như đây là phần tiếp theo của một giấc mơ.

Anh muốn quay lại với giấc mơ ấy; nó biết là anh muốn thế. Nó vòng hai tay
ôm lấy anh và áp sát thân mình vào cơ thể anh. “Mmmm,” anh lẩm bẩm.

Nó muốn biết đường nét của cơ thể anh. Tay nó khao khát vuốt trên vai

anh, lướt xuống những bắp thịt cuồn cuộn trên bắp tay anh. Nó vươn tay lên
đến cổ anh, luồn vào tóc anh, xuống vòm ngực anh, xuống vùng bụng rắn
chắc của anh. Lúc đó dường như anh có vẻ tỉnh ngủ. Anh giật mình, nắm lấy
tay nó và tự đẩy mình ra khỏi nó. “Trời ơi, Bridget.” Anh rên rỉ với một sự
thất vọng đầy vẻ tức giận. Nó lùi lại một bước. “Tôi đang làm gì thế này?
Em phải ra khỏi đây ngay.”

Anh vẫn nắm tay nó, nhưng giờ đã nhẹ nhàng hơn. Anh không để nó có

được anh, nhưng cũng không để nó đi. “Đừng làm như thế. Hãy nói với anh
em sẽ không quay lại đây nữa.” Anh tìm kiếm gương mặt nó. Đồng thời mắt
anh thì lại van xin nó những điều khác hẳn.

“Em nghĩ đến anh,” nó nói với anh vẻ nghiêm trang. “Em nghĩ đến việc ở

bên anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.