QUẤN LẤY KHÔNG BUÔNG - Trang 269

Cái eo của bà Thịnh đập vào bàn rồi ngã xuống đất, một tiếng "rắc"

vang lên...

Ông Thịnh chỉnh quần áo lại, cất bước đi ra ngoài, hừ một tiếng, "Bà

điên."

Bà Thịnh nằm trên mặt đất, vừa động một cái liền toát mồ hôi lạnh, bà

ta rên lên, dù sao cũng không còn trẻ nữa...

Nhìn người đàn ông mặc kệ bà mà rời khỏi, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo,

không biết là do thắt lưng đau hay sao, nước mắt nhạt nhòa...

Đến tối khi Thịnh Lê trở về mới phát hiện mẹ mình nằm trên sàn nhà.

"Mẹ?" Thịnh Lê mệt mỏi xoa trán, kinh ngạc hỏi.

Anh ta vội vã gọi điện thoại cấp cứu.

Xe cứu thương đến mang bà Thịnh không ngừng kêu đau đến bệnh

viện, chẩn đoán là gãy xương sống nên phải nằm viện điều trị.

Hai ngày sau ông Thịnh mới đến, bà ta cứ chửi mắng không ngừng,

ông Thịnh chịu không nổi nên đùng đùng rời đi.

Thịnh Lê vuốt trán, mệt mỏi mở cửa phòng bệnh bước ra ngoài, ngăn

cách mọi âm thanh bên trong.

Bây giờ nhà họ Thịnh thất thế, người ta là dao là thớt, mấy người lúc

trước cun cút đi sau Thịnh Lê bây giờ đã trở mặt, mấy lời chế giễu khoan
nói đến, bây giờ muốn sống an phận, anh ta tuy có chút tài năng nhưng lại
không tìm được một công việc nào cả.

Tinh Nhan và Thịnh Ngự không phải là người dễ mềm lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.