QUẤN LẤY KHÔNG BUÔNG - Trang 739

Triệu Tứ vội vàng đuổi theo, "Ấy, lão đại anh chờ chút."

Anh ta chạy vào phòng bếp lấy một túi bánh bao nóng hổi và một túi

lương khô đem ra, "Mang theo mà ăn."

Vừa nói vừa cười chỉ người đã làm mấy món này, "Phải cám ơn cô Tô

đã dạy tôi làm lương khô đấy."

Cố Dụ nhìn theo ngón tay Triệu Tứ đang chỉ sang người được gọi là

cô Tô, kiệm lời nói một câu, "Cám ơn."

Tô Tinh ngẩn người, có chút bất đắc dĩ và cả tiếc nuối, cô ta mím môi

dịu dàng đáp, "Không có gì, chuyện tôi nên làm mà."

Lý Văn Kiệt say mê nhìn cô ta, Tình Tình dịu dàng thế đó.

Anh ta căm ghét nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa.

Có phải Tình Tình...

Cố Dụ lại không nói tiếp, không nhìn họ nữa mà quay sang gật đầu

chào bọn Triệu Tứ rồi xoay người bước đi.

Ánh mắt Phương Tễ Tễ vô cùng phức tạp.

...Vẫn quyết định đi ư.

Cô đột nhiên mở miệng, "Rõ ràng không còn hy vọng gì, có đáng

không?"

Biết rõ là thập tử nhất sinh.

Rõ ràng hy vọng sống sót của cô ấy vô cùng nhỏ bé.

Có đáng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.