QUÂN NHÂN TRONG KHÓI LỬA - Trang 210

"..." Tại Tư nhụt chí.

Hắn biết rõ cô không biết nói tiếng Myanmar, làm gì có bác sĩ nào

ngốc mà đến nói chuyện với cô.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nhìn nhau không nói gì, sau một hồi

yên lặng kéo dài, Chu Giác Sơn lại phát hiện có hành lá xắt nhỏ và gừng
mạt giấu ở dưới bánh cuốn. Hắn dứt khoát bưng cả bát đi, đặt bát lên bàn,
ăn một mình.

Mười hai rưỡi trưa, suất cơm dành cho bệnh nhân đúng hẹn mang tới -

-- lại là canh cá và cháo bột [7], Tại Tư hết hi vọng, thế nhưng cái bụng đã
đói đến mức kêu rột rột, Chu Giác Sơn ngồi ở dưới cửa sổ liếc nhìn cô một
cái, cô không có cách nào khác, đành phải cầm thìa lên, múc một muỗng
nước canh đưa vào trong miệng.

[7] Cháo bột: nguyên văn là

面糊 (diện hồ), khi t có tra thì nó nói là

hỗn hợp bột (có thể là bột mì) pha với nước hoặc có thêm trứng sữa. Nhưng
t nghĩ Tại Tư là bệnh nhân nên t tự ý thay đổi thành cháo bột (bột gạo)
giống trẻ con tầm 5 - 6 tháng hay ăn.

Trong phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, hai người đều đang ăn trưa.

Tại Tư rũ mắt xuống, buồn chán khuấy khuấy bát canh cá trong tay.

"Bao giờ chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?"

Chu Giác Sơn uống một ngụm sữa đậu nành, "Đợi thêm một tuần. Nếu

như Hồ Nhất Đức vẫn không có động tĩnh, vậy thì đợi mưa tạnh, đường
khô rồi chúng ta sẽ lên đường rút về quân khu."

Đường quốc lộ lúc tới đã bị phá hỏng, trời mưa xuống, đường đất có

thể đi đều bị nước mưa rơi xuống tạo thành nhiều vũng lầy nhỏ, lầy lội
không thể tả, xe jeep rất khó di chuyển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.