"... Được, bên này muộn nhất là mười một giờ kết thúc, bây giờ mới
có bảy giờ, cháu lập tức đi tụ họp với chú."
Nói xong, Chu Giác Sơn đưa điện thoại ra xa một chút, mắt thấy hắn
nói điện thoại xong, Tại Tư nín lặng, lùi hai bước về ngồi ở ghế sau.
Cô ngắm nhìn hắn không hề chớp mắt, có chút khẩn trương, ngón tay
gắt gao siết chặt ống tay áo của hắn không thả.
Cô khẽ cau mày, cánh môi đóng mở, đôi môi hơi mấp máy.
Chu Giác Sơn cúi mắt, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, "Đã
cúp rồi. Ông ấy biết em đến rồi."
Vừa nãy hắn không hề cúp máy, thế nhưng điện thoại di động đã tối
lại, điện thoại là Triệu Tuấn cúp máy.
Tại Tư buồn bã, vẻ mặt khó nén thất vọng cùng chán nản, cô đợi nhiều
năm như vậy, "Ông ấy cũng không muốn nói với em câu gì hay sao..."
Chu Giác Sơn lắc đầu, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, "Ông ấy không
có mặt mũi gặp em. Bây giờ cũng càng không phải là thời điểm nhận
nhau."
Hắn cúi đầu nhìn một chút vẻ mặt của Tại Tư, lại ôn nhu xoa xoa tóc
của cô, cố gắng an ủi cô.
Triệu Tuấn năm đó là thực sự hại chết đồng nghiệp, ông ấy hổ thẹn,
không có mặt mũi về nước, Chu Giác Sơn cũng có hiểu biết về gia đình ông
ấy, hắn biết rõ, cho tới nay, trong nội tâm của Tại Tư và mẹ cô ấy đều sùng
bái Triệu Tuấn coi ông ấy là anh hùng. Có câu nói kỳ vọng càng cao thất
vọng càng lớn, có lẽ Triệu Tuấn cũng là không chịu nổi khi để hai người họ
đi tiếp nhận một mức chênh lệch như vậy, ông ấy không có cách nào đi đối
mặt với người thân đồng nghiệp đã tử trận và hai mẹ con Tại Tư, sau đó,