QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 464

không đến nỗi như ngày hôm nay, bị người ta tống tiền, phải chịu
đựng cuộc sống sống không bằng chết này.

Lúc này, Đường Hội Thanh bắt đầu nhớ lại cuộc sống đơn giản

nhưng bình an lúc xưa. Khi đó, mặc dù không được ở biệt thự, không
được ăn ngon mặc đẹp, không được tiền hô hậu ủng, không được
nghe lời đường mật, nhưng ông sống rất thoải mái, rất tự do, rất
vui vẻ. Đường Hội Thanh bỗng dưng phát hiện ra, cuộc sống giản dị
nếu so sánh với cuộc sống đầy đủ, sung túc còn đáng trân trọng,
đáng ghi nhớ hơn.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, ông hi vọng mình có thể

dừng lại ở quá khứ. Nhưng thời gian không thể quay ngược, hối hận
thì cũng muộn rồi.

Đường Hội Thanh đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại di động lại

đổ chuông. Ông giật mình, cảm thấy tiếng chuông điện thoại như
tiếng chuông gọi hồn, như một lời nguyền rủa.

Cầm di động lại xem, là Phạn Băng Băng gọi tới. Đường Hội

Thanh vừa nhìn thấy số điện thoại này đã hoảng sợ, còn sợ hơn cả
nhìn thấy số điện thoại của bọn lừa đảo.

Ông từng dặn dò Phạn Băng Băng, không có chuyện gì quan trọng

thì tuyệt đối không được gọi điện thoại cho ông.

Vào thời khắc bất bình thường, mọi người ít liên lạc với nhau là

tốt nhất. Thấy Phạn Băng Băng gọi tới, phản ứng đầu tiên của
Đường Hội Thanh là cảm thấy chuyện phiền phức lại tới rồi.

- Ông già… ông già… Đường Hội Thanh ấn nút nghe, đang định

lên tiếng trách Phạn Băng Băng gọi điện vào lúc không nên gọi thì
đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của cô. “Ông già” là tên gọi
thân mật mà Phạn Băng Băng hay gọi Đường Hội Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.