QUAN TRƯỜNG HỦ BẠI - Trang 47

CHƯƠNG 4:

CHỦ TỊCH TỰ SÁT

Từ đằng xa, tiếng một con mèo kêu thét lên, trong tiếng kêu

thảm thiết còn có gì đó như nghẹn ngào, đau đớn, giống như một
đứa trẻ sơ sinh đang nằm trong nôi không tìm thấy bầu sữa mẹ,
trong lòng hoảng loạn, tiếng hét cứ gầm gừ trong cổ họng như
không thoát ra được. Tiếng kêu của con mèo gây ra một phản ứng
liên hoàn, tiếp theo đó hai con, ba con, bốn con, như thể có hàng
ngàn con mèo tham gia vào dàn “đồng ca” này. Âm thanh đó lúc xa
lúc gần, lúc to lúc nhỏ, lúc liên tục, khi đứt quãng; nghe như tiếng
gào thét, tiếng khóc nghẹn ngào, tiếng ai oán; đem đến cho thành
phố ban đêm cảm giác náo động và thê lương.

Đường Hội Thanh rất ghét tiếng mèo, vợ ông Chương Hàm Uẩn

ngày trước cũng nuôi một con mèo giống Angola tên là Trịnh Tú
Nhi, mỗi khi tới mùa xuân, con mèo đó đều như lên cơn vậy, cứ phát
ra những âm thanh ai oán, khiến Đường Hội Thanh mất ngủ triền
miên. Cuối cùng Chương Hàm Uẩn dù rất tiếc nhưng cũng phải
thỏa hiệp với chồng, đem con mèo cho người khác. Chương Hàm
Uẩn mang mèo đi cho còn vì một nguyên nhân khác, đó là thím Phàn
dùng ngôn ngữ cử chỉ nói với bà rằng, mèo ở vùng nông thôn của
thím là loài vật không may mắn, âm khí quá nặng, nhất là cái loại
mèo cả đêm cứ kêu gào thảm thiết, xung quanh chắc chắn sẽ xảy
ra chuyện xui xẻo.

- Không biết Trịnh Tú Nhi giờ này ở đâu? - Nghe thấy tiếng

mèo gọi bạn tình, Chương Hàm Uẩn lại nhớ tới con mèo năm xưa của
mình. Đường Hội Thanh chẳng có hứng thú thảo luận với bà vấn đề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.