QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 134

tường vẽ những bức tranh các trận hải chiến đầy màu sắc. Ngoại trừ một tỳ
nữ già đã hấp tấp lui xuống ngay khi nhìn thấy họ thì không còn ai ở xung
quanh cả.

“Tiên sinh không cần nhiều gia nhân để thu xếp cho dinh thự nguy nga này
sao?” Địch Công hỏi sau khi họ băng qua một khoảng sân khác.

“Không, thưa đại nhân, vì thảo dân chỉ sử dụng một bên chái nhà mà thôi.
Thảo dân thực sự chỉ về đây vào ban đêm; suốt cả ngày thảo dân luôn ở
trong thư phòng tại khu thị tứ

*

.” Hắn dừng lại rồi mỉm cười, tiếp tục nói,

“Cho đến bây giờ thảo dân vẫn bận bịu việc kinh doanh nên luôn phải trì
hoãn việc thành gia lập thất. Nhưng năm sau, khi ba mươi lăm tuổi, thảo dân
sẽ thực hiện việc trọng đại đó thôi. Đây là khu vực mà thảo dân thực sự đang
ở, còn thư phòng của tiên phụ thì ở phía sau.”

Khu vực dân cư được hình thành tự nhiên tại các điểm giao thông thuận lợi
cho việc đi lại, buôn bán, quy mô nhỏ hơn thị trấn.

Lão quản gia già nua đi trước dẫn họ qua một hành lang có mái che rộng rãi.
Lương Phổ tiếp bước lão, cùng với Địch Công và Thứ sử. Đào Cam đi sau
cùng.

Hành lang đầu tiên vòng qua một vườn tre. Ở đó, tán lá xào xạc trên những
cây cao tỏa bóng râm mát rượi. Rồi nó lại dẫn họ đến một tòa nhà một tầng.
Phía bên trái hành lang giờ là những khung cửa sổ to rộng trông ra một
thạch viên

*

, còn bên phải là một dãy phòng đóng kín, với hàng chấn song

sơn đen chạy dọc phía trước. Các cửa sổ trượt được dán bằng giấy trắng tinh
tươm.

Vườn đá.

Đột nhiên, Đào Cam giật mạnh tay áo của Địch Công. Y kéo ông tách ra và
thì thầm đầy hào hứng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.