QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 139

quá cố. Khi đang xem xét một trong số đó, Địch Công đột nhiên chỉ ngón trỏ
vào và thốt lên:

“Đây là chùa Hoa Tháp! Ta đã có dịp viếng thăm nó vào đêm qua.”

“Đó là một trong những di tích lịch sử của thành, thưa đại nhân.” Họ Lương
nói. “Thảo dân thường tới đó ít nhất mỗi tuần một lần, để cùng chơi cờ với
phương trượng. Phương trượng là một kỳ thủ có kỳ nghệ cao! Và cũng là
một học giả uyên thâm. Hiện giờ phương trượng đang viết một cuốn sách
mới, kể về lịch sử truyền giảng các kinh thư.”

“Vì phương trượng là một nhân vật có khuynh hướng chuyên sâu nghiên
cứu”, Địch Công nhận xét, “nên ta cho là ông ấy giao tất cả mọi việc trong
chùa cho thượng tọa, đúng không?”

“Ồ không đâu, thưa đại nhân! Phương trượng là người mẫn cán nhất với mọi
nghĩa vụ của mình. Bắt buộc phải như vậy, đối với một ngôi chùa lớn như
thế, mở cửa cho bách tính thì cần có sự giám sát chặt chẽ. Tất cả những trò
ám muội đều có thể diễn ra ở đó, hòng lừa lọc các khách nhân bất cẩn. Ý
thảo dân là những tên móc túi, những kẻ chuyên đi lừa đảo lòng tin của
người khác, và những hạng người đại loại như thế.”

“Tiên sinh có thể thêm những kẻ sát nhân vào nữa.” Địch Công nói cộc lốc.
“Ta đã phát hiện ra thi thể của một đại nội mật thám ở đó vào ngày hôm
qua.”

“Vậy ra đó là chuyện mà các vị sư phụ đó bàn tán với nhau!” Lương Phổ
thốt lên. “Phương trượng đã bất ngờ bị gọi đi khi đang chơi cờ với thảo dân.
Khi thấy phương trượng không quay trở lại, thảo dân đã hỏi các vị sư phụ,
họ đã nói gì đó về một vụ án mạng. Kẻ nào đã gây ra chuyện đó, thưa đại
nhân?”

Địch Công nhún vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.