QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 149

“Thế là chúng ta có nhiều điều quan trọng cần lo lắng hơn là cuộc sống riêng
tư của một thuyền trưởng. Bây giờ, hai ngươi có thể đi dùng cơm trưa được
rồi. Nhưng hãy trở lại đây trước giờ Mùi để tham dự cuộc họp.”

Khi hai bằng hữu đã cáo biệt Địch Công và chuẩn bị rời khỏi gian sảnh,
Kiều Thái cầm gói đồ nhỏ từ bàn lên, đưa cho Đào Cam và nhỏ giọng nói
khẽ:

“Vật này được một nữ nhân lén bỏ vào ống tay áo của ta trên phố. Nàng cố
tình đâm sầm vào ta, khi ta vừa rời khỏi Nghê gia. Vì nó được đề là riêng tư,
nên ta không muốn trình cho đại nhân trước khi huynh xem nó.”

Đào Cam nhanh chóng mở nó ra. Bên trong là một vật có hình dạng như quả
trứng, được bọc trong một thứ có vẻ như là một phong thư rỗng cũ kĩ. Đó là
một chiếc lồng dế làm bằng ngà voi chạm khắc tuyệt đẹp.

Đào Cam đưa nó lên tai và lắng nghe âm thanh ríu rít êm ái bên trong.
“Đúng là chính nàng ấy đã gửi nó tới.” Y lẩm bẩm. Rồi đột nhiên y thốt lên,
“Nhìn đây này! Điều này nghĩa là gì?”

Y chỉ vào dấu niêm phong hình vuông trên nắp phong thư. Nó viết: Dấu
niêm phong cá nhân của Liễu Đạo Viễn, Ngự sử Đại phu.

“Chúng ta phải trình thứ này lên đại nhân ngay.” Y nói đầy vẻ phấn khích.

Hai người quay trở lại phía sau gian sảnh. Khi Địch Công ngẩng đầu lên
khỏi tấm địa đồ đang xem và ngạc nhiên ngước mắt nhìn thì Đào Cam lặng
thinh trao cho ông chiếc lồng dế và phong thư. Kiều Thái nhanh chóng thuật
lại quá trình y có được nó. Địch Công để chiếc lồng sang một bên, kiểm tra
dấu niêm phong, rồi xé phong thư và rút ra một tờ giấy mỏng. Trên đó chi
chít những dòng chữ thảo nhỏ xíu. Vuốt thẳng mảnh giấy trên án thư, ông
xem xét nó kĩ lưỡng. Cuối cùng Địch Công nhìn lên và nghiêm túc nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.