QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 157

Kiều Thái kiểm tra cẩn thận hết thảy y phục của hai nam nhân đã chết.
Nhưng chúng không mang theo một mảnh giấy nào trên người. Y vẫn đứng
đó, trầm ngâm sờ hàng ria mép. Khi Đinh Da quay lại, gương mặt nàng đã
được trang điểm lại, y nói:

“Không hiểu được hai tên này đang làm gì nữa! Sao chúng không ngay lập
tức đâm ta một nhát luôn? Thanh loan đao đó trông rất hữu dụng mà.”

“Không phải tỷ đã nói với muội rồi sao?” Đinh Da nói với tiểu muội. “Ngài
ấy tốt bụng nhưng ngốc lắm.”

“Này! Tại sao các nàng dám nói ta ngốc nghếch, hai kẻ láo xược trơ tráo
kia?” Kiều Thái quát.

“Bởi vì ngài không có khả năng suy luận những điều đơn giản nhất.” Nàng
điềm tĩnh trả lời. “Ngài không thấy rằng chúng định hạ sát ngài bằng một
trong những thanh gươm của chủ nhân sao? Để làm ra vẻ như chính chủ
nhân là hung thủ sát hại ngài. Nếu quan gia không thể theo kịp ý tứ đó, thì
tiểu nữ sẵn lòng giải thích thêm một lần nữa.”

“Lạy trời!” Kiều Thái thốt lên. “Nàng chắc chắn nói đúng! Thuyền trưởng
đâu rồi?”

“Ngài ấy ra ngoài ngay sau bữa cơm trưa. Bọn tiểu nữ nghe thấy bà lão cố
gắng giải thích chuyện đó với ngài, nhưng ngài không hiểu và cứ bất chấp đi
vào. Thật là non nớt, bọn dân nữ nghĩ vậy.”

“Nhân danh trời đất, sao cả hai nàng không lộ diện khi ta tiến vào?”

“Tất cả những cẩm nang về tình yêu đều chỉ ra rằng”, Đinh Da nghiêm túc
nói, “phương pháp tốt nhất để đánh giá tính cách của một nam nhân là quan
sát y khi y nghĩ mình đang ở một mình. Nói chung là vì bọn tiểu nữ có hứng
thú với ngài nên đã quan sát ngài. Từ phía sau bức màn đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.