QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 227

thờ bày bài vị tổ tiên Lương gia được một tấm màn đỏ tía che kín. Hương
trầm thơm ngát không thể che giấu cái mùi kỳ lạ của những loại gia vị ngoại
bang dường như tỏa ra từ phía sau tấm màn đó. Ngẩng đầu lên, Địch Công
nhận thấy rằng gian phòng trông rất cao, những đám khói hương trầm xám
xịt phiêu đãng quanh các thanh xà đen kịt. Sàn nhà lát những tấm ván gỗ đen
rộng bản được mài bóng loáng. Ông đột ngột đứng dậy. Kéo vòng ghế của
mình sang bên trái bàn, Địch Công thản nhiên nói với Lương Phổ đang bước
tới bên cạnh mình:

“Ta sẽ ngồi ở đây, nếu có thể. Ánh sáng của những ngọn nến khiến ta khó
chịu.”

“Dĩ nhiên rồi!” Lương Phổ xoay ghế của mình lại để đối mặt với Địch Công.
Ngồi xuống, hắn tiếp lời, “Từ đây chúng ta có tầm nhìn tốt hơn về bức chân
dung tổ tiên.”

Địch Công quan sát Lương Phổ khi hắn rót trà vào hai chén sứ nhỏ màu lam.
Hắn đặt một chén trước mặt Địch Công, sau đó cầm chén kia trên tay mình.
Địch Công nhìn thấy có một vết nứt trên lớp men sứ tinh tế qua những ngón
tay thon gầy của hắn. Họ Lương trầm ngâm ngắm nhìn bức tranh.

“Đó là một bức chân dung trác tuyệt”, hắn nói, “được một họa sĩ vĩ đại thực
hiện. Ngài có nhận thấy cách ông ta vẽ cẩn thận từng chi tiết nhỏ không?”
Đặt chén trà của mình xuống, hắn đứng dậy và bước về phía bức tranh.
Quay lưng lại với Địch Công, hắn chỉ ra những chi tiết của thanh kiếm to
bản nằm trên đầu gối của tướng quân.

Địch Công lập tức hoán đổi hai chén trà. Ông nhanh chóng trút cạn trà trong
chén của họ Lương vào bát đựng cờ gần mình nhất, đoạn đứng dậy và bước
lại gần gia chủ, tay cầm chén trà đã cạn.

“Tiên sinh vẫn còn giữ thanh kiếm đó chứ?” Ông hỏi. Khi Lương Phổ gật
đầu, ông tiếp tục, “Ta cũng sở hữu một thanh kiếm gia truyền nổi tiếng. Tên
của nó là Vũ Long.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.