QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 57

kiếm được không biết bao nhiêu triệu đồng là do cái thói cả lo của chúng t
vềnhững sự ít khi xảy tới. Hãng đánh cá với thân chủ rừng nhữgn tai nạn
mà mọi họ lo đó không bao giờ có hết. Nhưng họ không chịu nhận như vậy
là đánh cá. Họ gọi là bảo hiểm. Thiệt thì đó là đánh cá, một lối đánhh cá
khoa học, lấy luật trung bình là nền tảng vậy. 200 năm nay hãng đã phát đạt
vô cùng. Và bản tính của loài người chư thay đổi thì hãng còn phát đạt cả
ngàn năm nữa, nhờ sự bảo hiểm xe, tàu, giầy dép, keo khằn... vì theo luật
trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm. mà người đời không
chịu hiểu như thế.
Xét kỹ luật ấy, chung ta sẽ thấy nhiều sự phát giác bất ngờ. Chảng hạn nến
tôi biết trước ràng khoảng 5 năm nữ, tôi phải chiến đấu trong một trận cũng
đổ máu như trận Gettyberg (hồi Nam Bắc chiến tranh) thì chắc là tôi hoảng
sợ tới chết ngất. Tôi sẽ bảo hiểm nhân mạng tôi liền, tôi sẽ nói: ”Không sao
sống sót sau trận đó được đâu, còn được ngày nào thì tận hưởng ngày đó
đi“. Nhưng sự thật thì theo luật trung bình, phần rủi bị chết trong trận ấy
cũng chỉ bằng phần rủi bị chết trong thời bình, vào khoảng 50 tới 55 tuổi
thôi. Nghĩa là thời bình cứ 1.000 người có nhiều người chết từ 50 đến 55
tuổi thì trong số 163.000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1.000 người chỉ có
bấy nhiêu người bỏ mạng.
Tôi viết nhiều chương trong cuốn này ở bên bờ "Hồ Bán Nguyệt" tại miền
núi đá xứ Canada, nơi mà tôi làm quen với vợ chồng bà Herbert H.
Salinger. Bà rất điềm đạm, bình tĩnh, nhưng không bao giờ lo lắng hết. Một
buổi chiều, ngồi trước lò sưởi, củi nổ lách tách, tôi hỏi có bao giờ bà bị lo
lắng quấy nhiễu không thì bà đáp: "Quấy nhiễu mà thôi ư? Nó đã gần làm
hại đời tôi nữa kia. Trước khi tháng được nó, tôi sống 11 năm trong cảnh
địa ngục mà tôi tự giam vào. Tôi nóng tính và hay oán. Lúc nào cũng lo sợ
không yên. Thường thường mỗi tuần tôi đi xe ô tô buýt từ nhà đến San
Francisco để mua bán lặt vặt. Nhưng trong khi mua bán, tôi lo lắng tới cái
này cái nọ: Bàn ủi điện đã gỡ ra chưa? Có lẽ cháy nhà mất? Chị ở chắc bỏ
đi rồi, ai coi sóc tụi nhỏ? Dễn mà tụi nó cưỡi xe máy đi chơi, bị xe cán rồi
cũn nên? Có kho tôi sợ toát mồ hôi, chạy vội về nhà coi có xảy ra chuyện gì
không. Ông xem như thế thì vợ chồng tôi đã phải ly dị nhau, điều đó cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.