Quốc gia khởi nghiệp Ebook.vn
đường đua khép kín, xe Công thức 1 sẽ thắng,” Keinan nói. Song anh cũng nói thêm, ở
Không quân Israel, “bạn sẽ đi dã ngoại off-road ngay ngày đầu tiên... Chiếc xe đua sẽ không
thể vận hành trong môi trường của chúng ta.”
[155]
Sự khác biệt giữa chiến lược Công thức 1 và chiến lược xe jeep không chỉ ở số lượng; mỗi
loại đều kéo theo các chiến thuật và cách tư duy khác hẳn nhau. Điều này có thể thấy trong
các “phi đội tấn công” khác nhau mà mỗi lực lượng không quân xây dựng cho các chiến dịch
của mình. Với hầu hết các lực lượng không quân phương Tây, mỗi phi đội tấn công đều
được xây dựng dựa trên một loạt các lớp đội hình (còn được gọi là làn sóng) máy bay với
mục đích sau cùng là dội bom lên các mục tiêu.
Không lực Hoa Kỳ thường dùng bốn làn sóng phi cơ đặc nhiệm để hoàn thành một nhiệm
vụ cụ thể: Chẳng hạn, một máy bay tuần tra được thiết kế để dọn hành lang các máy bay
địch; làn thứ hai hạ gục bất cứ hệ thống phòng không nào của địch đang nhả tên lửa; làn thứ
ba là các máy bay tác chiến điện tử, máy bay tiếp dầu để tiếp nhiên liệu và máy bay ra-đa để
luôn dựng được một bức tranh chiến đấu toàn cảnh; và sau cùng là máy bay chiến đấu: Các
máy bay thả bom. Chúng được hộ tống bởi các máy bay cường kích trợ thủ bay xung quanh
“để bảo đảm không có gì xảy ra,” Keinan giải thích.
“Rất áp đảo, rất hiệp đồng tác chiến,” Keinan nói về hệ thống kiểu Mỹ. “Như thế tạo ra khó
khăn về hậu cần. Anh phải gặp máy bay tiếp dầu đúng điểm. Anh phải phối hợp với hệ thống
tác chiến điện tử - chỉ cần một người bay trễ mấy giây là mọi thứ rã đám. Không quân Israel
không thể dùng một hệ thống như thế ngay cả nếu họ có đủ nguồn lực, nó sẽ chỉ là một đống
lộn xộn. Chúng tôi không có đủ kỷ luật.”
Trong hệ thống quân sự của Israel, hầu hết mọi máy bay đều phải thực hiện nhiều loại
nhiệm vụ tác chiến khác nhau và lúc nào cũng chở theo tên lửa không đối không như loại
tiêm kích. “Anh không thể bước vào trận chiến mà không có tên lửa không đối không, bất kể
nhiệm vụ là gì”, Keinan nói. “Anh có thể hạ được một mục tiêu ở miền Nam Lebanon mà
không đụng độ một máy bay nào khác, và dù có chăng nữa, căn cứ của anh cũng chỉ cách đó
hai phút bay và ai đó có thể đến hỗ trợ. Song, vẫn không có chuyện bay đến một lãnh thổ
thù địch mà không có tên lửa không đối không.”
Tương tự, gần như mọi máy bay trong Không quân Israel đều có hệ thống tác chiến điện tử
trong buồng lái. Không giống Không quân Hoa kỳ, Không quân Israel không gửi đến một đội
hình đặc biệt để triệt tiêu hệ thống ra-đa của kẻ thù. “Anh tự làm lấy,” Keinan nói thêm.
“Tuy không hiệu quả bằng, nhưng như thế linh động hơn rất nhiều.” Rốt cuộc, trong phi đội
tấn công thường thấy của Israel, khoảng 90% máy bay mang theoom và được phân công
mục tiêu. Trong phi cơ tấn công của Hoa Kỳ, chỉ có các máy bay chiến đấu cơ sau cùng mang
bom.
Trong hệ thống Israel, mỗi phi công đều phải nắm vững không chỉ mục tiêu của mình mà cả
những mục tiêu khác trong các đội hình riêng biệt. “Chẳng hạn, nếu một máy bay bị bắn hạ,
và hai máy bay tách ra để tìm kiếm phi công bị rơi hay để tham gia vào trận đánh không đối
không... những phi công còn lại phải gánh các mục tiêu còn sót,” Keinan giải thích. “Nhiệm