QUỶ ẤN - Trang 162

Người này cứ đứng đó bất động, bỗng đột nhiên, người này đưa hai tay lên
mặt, khẽ vén phần tóc che kín sang hai bên, nhìn thẳng vào mắt thầy
Lương, người này nhoẻn miệng cười rồi nói :

” Cho….tôi….xin…bát…cơm…”

Lúc này thầy Lương mới nhận ra, người đang đứng trước mặt mình chính
là kẻ ăn mày thầy nhìn thấy ban chiều tại quán cơm.

Đôi mắt mở trừng trừng, ánh đèn dầu lập lòe ngay phía trước, trêи mặt bàn
là quyển sách vẫn đang mở dở dang. Thầy Lương khẽ ngồi dậy, từ nãy đến
giờ, tất cả chỉ là mơ. Thầy Lương chưa từng lên giường đi ngủ, thầy đọc
sách ở bàn rồi thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay. Một giấc mơ đan xen quá nhiều
những điều đáng sợ, quá khứ đau thương đến cùng cực vẫn luôn đeo bám
người đàn ông đã sống hết hai phần ba cuộc đời nhưng không được mấy
ngày vui vẻ. Nhưng đêm nay, giấc mơ ấy còn có thêm một thứ gì đó khiến
trái tim của thầy Lương đang phải đập nhanh. Thứ đó chính là hình ảnh của
gã ăn mày ở quán cơm buổi chiều.

Lúc này đã là quá 1h đêm, thầy Lương thu dọn lại đồ đạc, cho tất cả gọn
gàng vào trong tay nải. Thổi tắt ngọn đèn dầu, thầy Lương đeo tay nải lên
rồi trả phòng trong sự thắc mắc, hoài nghi của chủ quán trọ :

— Sao bác lại trả phòng giờ này, bác có việc gì vội phải đi ngay hay sao…?
Đã quá nửa đêm, để sáng mai hãy đi.

Thầy Lương cảm ơn chủ quán trọ, thầy trả đầy đủ tiền phòng rồi nói :

— Cảm ơn bà chủ, nhưng tôi có việc phải đi ngay bây giờ. À mà tiện đây
bà chủ cho tôi hỏi, tôi muốn tìm người này.

Nói rồi thầy Lương tả lại hình dáng, quần áo của người ăn mày thầy nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.