QUỶ ẤN - Trang 160

vào ban đêm, nó như biến thành con người khác. Cứ ôm mặt khóc lóc, gọi
bố ơi, mẹ ơi rồi cả con ơi nữa. Vợ nó bảo nó gọi bố mẹ mà toàn đọc tên ai
chứ không phải tên bố mẹ nó, bố mẹ nó cũng mất lâu rồi. Còn gọi cả con,
mà hai vợ chồng nó đã làm gì có con đâu. Mỗi lúc như thế vợ nó sợ đến
kinh hồn bạt vía, thế nên nhiều người chửi con vợ bạc bẽo, chồng bị điên
đã vội bỏ đi. Nhưng tôi thì tôi lại nghĩ khác, vào tôi chắc tôi cũng chẳng
dám ở cùng. Nhưng tôi nghĩ có khi nó bị bỏ bùa thật, bác chắc không biết
chứ ở chỗ tôi có kể về chuyện bùa ngải chắc phải kể đến mấy ngày không
hết.

Thầy Lương im lặng không đáp, nãy giờ thầy Lương vẫn nhìn chăm chú
vào người ăn mày đang dùng tay bốc cơm bên ngoài cửa.

Đúng lúc đó có khách đi vào, chủ quán vội đứng dậy mời chào, trước khi
đi, chủ quán còn dặn dò thầy Lương :

— Nãy tôi nói là thật đấy, bác không phải người ở đây nên phải cẩn thận.
Đôi khi bị người khác bỏ bùa mà bản thân mình không biết được đâu. Dân
ở đây tôi không nói, nhưng người nơi khác đến tốt nhất bác cứ đem theo
trong người một vài nhánh tỏi.

Thầy Lương mỉm cười :

— Cảm ơn bác chủ đã chỉ bảo, tôi sẽ chú ý cẩn thận. Giờ tôi phải đi đây,
cảm ơn bác chủ đã chia sẻ câu chuyện. Chúc cho bác chủ luôn mạnh khỏe
và công việc thuận lợi nhé.

Chủ quán cơm cũng cúi đầu cảm ơn rồi đưa tay tiễn thầy Lương. Bên ngoài
cửa, người ăn mày kia cũng đã ăn xong tô cơm, uống hết cốc nước, để cốc
với bát ngay tại vị trí, người ăn mày nhìn vào trong quán, miệng cười hềnh
hệch rồi bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.