QUỶ ẤN - Trang 220

Tự động mở cửa, lũ nhóc người đồng bào với những bộ quần áo cũ kỹ,
chạy chân dất đến chỗ Bảo và lão Xèng đang ngồi, trêи tay chúng là mấy
bắp ngô, mấy củ khoai rồi cả một bó rau rừng, trứng gà mới để hãy còn
dính trấu, còn có cả miếng thịt lợn rừng hãy còn lông cứng ngắc, đen xì.

Bọn nhóc đặt tất cả lên chỗ củi ban nãy lão Xèng mới bổ, đứa nào đứa đấy
cười tít mắt, chúng vây lấy Bảo rồi cười nói hồn nhiên :

— Anh Bảo khỏe chưa, bọn em đến thăm anh đây nè.

Lão Xèng nhìn bọn trẻ rồi nói với Bảo :

— Lũ nhóc này hôm qua cũng đến, nhưng khi đó cậu vẫn hôn mê nên ta
nói chúng đi về.

Bảo cảm động lắm, nhìn bọn trẻ Bảo xoa đầu từng đứa rồi trả lời :

— Anh khỏe rồi, mà đồ ở đâu các em mang đến cho anh nhiều vậy…?

Lũ nhóc nhao nhao :

— Không phải của chúng em đâu, là của bố mẹ bọn em nói mang đến cho
anh đó….Khì khì khì, anh ăn nhiều vào nhé.

Bảo nghẹn ngào, rơm rớm nước mắt, tuy ở đây chưa được bao lâu, mới hơn
1 năm nay, nhưng bà con nơi này rất quý Bảo, không chỉ vậy, bọn trẻ con
cũng quấn quýt vô cùng. Là một người có chuyên ngành về địa chất,
khoảng thời gian Bảo sống ở đây tuy không nhiều, nhưng Bảo đã có những
đóng góp quan trọng cho bà con đồng bào nơi đây. Từ việc thăm dò nguồn
nước cho đến việc kiểm tra chất lượng đất, từ khi có Bảo, việc trồng trọt
của bà con đồng bào đã tiện lợi, đỡ vất vả và cho năng suất cao hơn. Bảo
hãy còn nhớ, lúc Bảo mới đến, trẻ con trong làng bị dịch tả, vốn là người đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.