QUỶ ẤN - Trang 229

Bảo muốn nói gì đó với lão Xèng nhưng rồi lại thôi, khi nãy Bảo đã gắt lên
hơi to tiếng, giờ bình tâm lại, Bảo thấy có lỗi với lão Xèng. Câu nói mà lão
vừa nói, Bảo cũng nhớ, trước lúc mê man Bảo đã nói ra miệng. Nhìn lão
Xèng đeo cái gùi lên lưng rồi bước ra khỏi cổng tre, Bảo thầm tự nhủ :

— Ông Xèng, cho tôi xin lỗi.

Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, hơi se se lạnh, nhà lão Xèng nằm ở lưng
chừng quả đồi. Đứng từ đây tuy không thể nhìn rõ, nhưng phóng tầm mắt
ra xa, Bảo có thể thấy khu vực rừng núi luôn bị che phủ bởi những đám
sương mù chưa bao giờ tan. Phải chi nơi ấy cũng chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay
như những gì Bảo đang nhìn thấy lúc này thì tốt biết mấy. Nhưng không,
hơn 1 năm qua, Bảo miệt mài, băng rừng, lội suối, đã cố gắng tìm kiếm
khắp nơi, đã tìm hiểu về cả những thứ được cho là truyền thuyết không có
thật………Nhưng, trong khoảng sương mù mênh ʍôиɠ ấy, mọi thứ cứ như
một mê cung không có hồi kết, Bảo giống đang lạc trong ảo tưởng của
riêng mình.

Bảo chợt cười chua xót :

” Phải chăng mình đã bị điên mà chính mình cũng không hề hay biết. ”

Trong tâm trí của Bảo, hình ảnh Sương lại hiện ra rõ mồn một, Bảo vẫn nhớ
như in câu trả lời của Sương khi Bảo hỏi :

— Em sống ở bản làng nào quanh đây sao…?

Sương cười hiền dịu :

— Làng của em được gọi là ” Làng Sương Mù “. Nhưng anh không nên
đến đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.