QUỶ ẤN - Trang 379

chúng tôi ở, nhưng cuối cùng, chỉ còn lại 1 mình tôi mà thôi. Tôi không
hiểu tại sao lão già ấy không giết tôi ngay mà lại tiếp tục để tôi sống. Tuy
nhiên, những ngày sau đó tôi không còn được cung cấp thức ăn như trước
nữa, mỗi ngày chúng đem đến cho tôi một bát cơm, bên trong trộn lẫn đủ
những loài sâu bọ. Mỗi khi đêm xuống, tôi không tài nào chợp mắt nổi, hễ
nhắm mắt lại, cảnh tượng lão thầy mo uống máu, ăn sống con trùng gớm
ghiếc ấy lại hiện lên trong đầu tôi cùng với tiếng cười man rợ của lão.

Thầy Lương hỏi :

— Vậy đã khi nào cậu sợ đến muốn tìm cái chết chưa…?

Thước đáp :

— Có….tất nhiên là có…..Cho đến đêm thứ 5 kể từ khi chứng kiến cảnh
tượng kinh hoàng ấy, mọi thứ đã trở nên quá sức chịu đựng của tôi. Bạn bè
người đã chết, người rồi cũng sẽ chết, nỗi ám ảnh luôn hiện ra trước mắt tôi
không cách nào xóa được. Và tôi đã chọn cách tự tử………Có thể nói ra
mọi người sẽ không tin, nhưng thực sự lúc đó tôi đã treo cổ lên xà
nhà…….Lẽ ra tôi phải chết rồi mới đúng……Nhưng khi tỉnh lại tôi thấy
mình nằm ở đây, trêи chiếc giường này. Cho tới hôm nay, tôi vẫn chưa dám
tin đây là sự thật, sự thật rằng tôi đã thoát khỏi nơi đáng sợ, thoát khỏi tay
lão thầy mo độc ác ấy.

Thầy Lương hiểu điều này, bản thân thầy Lương cũng đã trải qua cảm giác
giống như Thước. Thậm chí là còn đau đớn hơn nhiều lần, bởi Thước phát
điên, và trong thời gian ấy, Thước không nhớ được những gì mình đã làm,
thầy Lương thì khác, hình ảnh ấy, cảm nhận ấy, mùi tanh của máu, ánh mắt
của những người thân chết trong tay mình…….Tất cả chưa lúc nào thôi
hiện hữu trong tâm trí của thầy Lương mỗi khi màn đêm buông xuống.

Đột nhiên Thước ôm mặt khóc nức nở, những giọt nước mắt cứ thể chảy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.