QUỶ ẤN - Trang 395

sao, chỉ e bọn trẻ con, chúng nó sẽ khóc mà ăn vạ ta mất. Hôm nay cũng đã
gần chiều rồi, ăn bữa cơm tối rồi nghỉ ngơi, sáng mai hãy đi sớm. À, còn
chuyện này nữa, việc cậu tìm thấy vàng nhất định không được để ai trong
bản này biết, cậu hiểu chứ…?

Bảo gật đầu :

— Vâng, tôi biết rồi, ông yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho ai khác
biết đâu.

Lão Xèng không nói gì thêm, lão đi ra ngoài làm tiếp một vài công việc hãy
còn dang dở. Ánh mắt lão khá buồn, dù không nghe rõ, nhưng có vẻ như
Bảo vừa thoáng thấy lão thở dài rồi lắc đầu, lão đang buồn một chuyện gì
đó……

[……]

Dự tính là đầu giờ chiều, nhưng phải đến gần 5h chiều ông Mừng mới quay
về. Trong suốt khoảng thời gian ấy thầy Lương cũng có phần lo lắng. Bởi
đã 2 đêm ông Mừng không ngủ, hôm nay vội vã đi từ sớm, đường xá đi lại
xa xôi, không mấy thuận tiện, nghe ông Mừng nói có những đoạn còn phải
đi vòng qua núi.

Đi ra đi vào, cuối cùng thầy Lương cũng khẽ thở phào khi bóng dáng ông
Mừng xuất hiện. Trêи lưng ông Mừng đeo một cái gùi mà bên trong nhìn
thoáng qua thầy Lương đã có thể nhận ra đó là một vài loại thảo được mà
thầy nhờ ông Mừng tìm mua giúp.

— Bác Lương…..tôi về rồi đây….Sao bác lại ra đây đứng thế…?

Thầy Lương vội đi lại đỡ đồ cho ông Mừng, thầy Lương đáp :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.