QUỶ ẤN - Trang 424

thoáng núp lại bên trong thành bể.

Phển tim đập chân run, Phển toát mồ hôi hột, giờ nếu bỏ chạy, chỉ cần Hiên
hét lên là đời Phển xuống dốc. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Phển đã
mường tượng ra đủ các cảnh tượng mọi người chửi bới, nhục mạ Phển nếu
như họ biết Phển là một thằng biến thái, rình mò con gái tắm. Phển sợ đến
mức toàn thân nhũn ra không còn chút sức lực.

Nhưng chưa thấy Hiên hét lên, Phển run rẩy nghĩ có khi nào Hiên vẫn chưa
phát hiện ra Phển. Ngó đầu ra khỏi thành bể để xác nhận lần cuối, nhưng đó
cũng chính là lúc Phển tự tố giác mình. Hiên đã mặc vội quần áo, nhìn về
phía bể nước, Hiên hỏi :

— Là….là anh Phển….đúng không…?

Phển nghe thấy Hiên nói vậy thì lại càng sợ hãi, cho dù khi nãy Hiên có
nhìn thấy bóng người đi chăng nữa, nhưng Phển dám chắc Hiên không thể
nào nhìn rõ được mặt của mình. Vậy mà giờ đây, Hiên hỏi một câu như đã
biết chắc thằng biến thái chính xác là Phển vậy. Chạy đi không được, mà ở
lại cũng không xong, đường nào thì Phển cũng chết, Phển lập cập bước ra,
Phển quỳ luôn xuống van xin :

— Tôi…tôi xin lỗi…..Làm ơn…làm ơn tha cho tôi….Đừng….đừng nói với
ai cả….Tôi xin lỗi…

Vừa mếu máo, Phển vừa lạy sống mong Hiên mở lòng tư bi, nhưng Phển
thảng thốt khi Hiên đi tới rồi đưa tay đỡ Phển đứng dậy, không những
không la hét hay chửi bới, trách móc, Hiên còn đưa ngón tay nhỏ nhắn của
mình lên miệng Phển làm dấu im lặng, Hiên nói :

— Suỵt, anh đừng nói lớn, mọi người sẽ nghe thấy đấy…..Anh đừng lo, em
không nói với ai đâu……Bởi…bởi chiều nay em cũng…nhìn trộm anh mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.