QUỶ ẤN - Trang 432

Cô Hồng xua tay :

— Mẹ con tôi làm phiền anh như thế đủ rồi. Hơn nữa, mẹ góa con côi, tự
nhiên ở trong nhà anh thế này không tiện. Lâu dần người đời sẽ đàm tiếu.
Hai ngày qua cảm ơn mọi người rất nhiều. Sáng mai mẹ con tôi sẽ về sớm,
thầy Lương đã đồng ý ở lại đây, có gì tôi sẽ đến xin nhờ vả.

Cô Hồng đã nói như thế, ông Mừng dù rất muốn nhưng cũng đành chịu.
Không còn việc gì, thầy Lương xin phép đi xuống gian nhà để củi. Cô
Hồng cũng trở lại buồng của mình, ông Mừng chắc có lẽ muốn nói chuyện
với cô Hồng nhiều hơn nhưng ngại không dám mở lời, thế là ông Mừng
đành ngồi uống nước chè một mình.

Bước chân vào gian nhà củi, Thước đang sắp xếp chăn chiếu cho gọn gàng.
Mấy hôm nay cứ trước giờ đi ngủ, Thước lại chuẩn bị giường cho thầy
Lương. Còn Thước trải chiếu nằm đất, hành động của Thước tuy nhỏ
nhưng đó là sự kính trọng đối với thầy Lương, bởi thầy Lương chính là ân
nhân cứu mạng Thước.

Thầy Lương ngồi xuống rồi khẽ hỏi :

— Sau này cậu đã có dự định gì chưa…?

Thước đáp :

— Tôi cũng chưa biết, nhưng có lẽ tôi cũng sẽ ở lại đây để hầu hạ cho thầy.
Tôi cũng đã nói việc này với chú Mừng, coi như tôi làm công, chỉ mong có
chỗ ăn, chỗ ở là được rồi.

Thầy Lương mỉm cười, khẽ lắc đầu thầy Lương nói :

— Nếu cậu vẫn còn suy nghĩ mang ơn ta thì không cần đâu. Ta cứu cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.