QUỶ ẤN - Trang 47

Chủ tiệm thuốc nãy giờ nhìn thầy Lương bốc thuốc mà cũng phải trầm trồ
thán phục, không chỉ căn chỉnh liều lượng mà đến từng tác dụng của từng
vị thuốc cũng được thầy Lương lí giải một cách chi tiết, thậm chí còn có
những công dụng mà ngay đến chủ tiệm thuốc còn không biết tới.

Ấp úng, chủ tiệm thuốc hỏi thầy Lương :

— Ông…ông có phải là thầy…thuốc không…? Chắc chắn ông là thầy
thuốc rồi, không chỉ vậy còn là một thầy thuốc cực kỳ giỏi…..Tôi nói đúng
chứ…?

Thầy Lương mỉm cười :

— Tôi chỉ là một người bốc mộ thôi, về nghề y cũng chỉ biết một chút chút.
Mọi việc đã xong, tôi còn có công chuyện cần phải làm….Chào bác chủ
tiệm.

Thầy Lương khẽ vuốt chòm râu bạc rồi khoan thai bước ra khỏi cửa tiệm
thuốc Nam. Chủ tiệm thuốc đắn đo suy nghĩ một lát, bất ngờ ông ta chạy
theo thầy Lương rồi hai tay kính cẩn trả lại thầy Lương đồng tiền vàng khi
nãy, ông ta nói rối rít :

— Tôi đúng là có mắt như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn. Khi nãy đã
để lòng tham làm mờ mắt, cao nhân đây mới xứng đáng với chữ ” thầy “,
mong thầy nhận lại đồng vàng này, đội ơn thầy.

Thấy chủ tiệm thuốc thật lòng có thành ý, hơn nữa trong hành trình của
mình, còn nhiều nơi thầy Lương phải đến, còn chưa trả lời thì chủ tiệm
thuốc đã đặt đồng tiền vàng vào tay thầy Lương. Ông ta cúi đầu cảm ơn rồi
quay trở lại tiệm thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.