QUỶ ẤN - Trang 471

trong mỗi vụ mùa. Trước đó thì dân bản cũng chỉ biết ông Khước như một
người bình thường, ông Khước cũng hay xuất hiện trong một vài cái lễ, cái
đám ma của bản. Đột nhiên chẳng biết từ đâu, ông Khước bỗng nổi tiếng về
nghề làm bùa. Dần dần tiếng lành đồn xa, tay nghề của ông Khước càng lúc
càng cao. Không chỉ dân nơi khác, mà trong bản, nhà nào có con cái hay đi
rừng bị ma rừng nhập, chỉ cần ông Khước đến cúng, làm một cái lễ đơn
giản, cho uống một bát thuốc, lát sau tự nhiên khỏe lại bình thường.

Vậy nên, mấy năm trở lại đây, dân bản kính trọng, sùng bái ông Khước
lắm. Người nơi khác bắt đầu gọi ông là thầy Mo, còn những ai ở đây vẫn
quen miệng gọi ông là ông Khước như ngày trước. Mà hình như loáng
thoáng có ai đó từng nói, ông Khước không muốn bị gọi là thầy mo, thầy
bùa gì cả.

Thế mà giờ, dân bản lại đang rầm rộ việc ông Khước phát điên. Len lỏi một
lúc, cũng vì người toàn hơi rượu nên ai cũng né, chẳng khó để ông Sâm
luồn lên được chỗ cánh cổng nhìn vào trong ngôi nhà gỗ nổi bật.

Tiếng ì xèo, những cánh tay chỉ trỏ vào trong sân :

— Ui giàng ơi, ông ta đang làm gì thế kia….?

— Phạ ơi, khϊế͙p͙ quá đi mất.

Ông Sâm đưa mắt nhìn vào khoảng sân trước mặt, đang ngồi giữa sân chính
là ông Khước. Nhưng trêи nền sân là một vũng máu nhơ nhớp, máu chảy
loang lổ ra khắp sân. Đó là máu của một con bê con, con bê khốn khổ đã bị
ông Khước dùng dao đâm chết, ngồi cạnh xác con bê, ông Khước đang xẻo
từng miếng thịt sống cho lên miệng nhai ngấu nghiến một cách điên dại.
Dường như ông Khước chẳng chú ý đến những ánh mắt từ dân bản đang
nhìn mình đầy sợ hãi. Toàn thân nhuốm đầy máu của con bê, mồm miệng
vẫn đang nhai thịt sống, đầu tóc rũ rượi. Nhìn ông Khước khi ấy, ông Sâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.