QUỶ ẤN - Trang 474

— Vậy sau đó thế nào…?

Ông Sâm vớ chai rượu rót thêm chén nữa một cách tự nhiên, uống cạn
chén, khà một hơi rõ mạnh, ông Sâm đáp :

— Còn sao nữa, người chết thì phải đem chôn chứ sao. Cơ mà khổ nỗi,
trước nay ông Khước ấy chỉ sống với thằng cháu. Vì là thầy mo, thầy bùa
nên cũng chẳng ai dám giao du với nhà ông ấy, trừ mấy kẻ từ đẩu đâu tìm
đến xin bùa. Nhưng khoảng thời gian đó thằng cháu ông ta cũng đi đâu biệt
tăm, không ai biết cả. Chuyện chôn cất người chết trong bản xưa nay cũng
không phải hiếm. Chỉ là cái chết của ông Khước, cộng thêm công việc mà
ông ta làm khiến cho dân người ta sợ. Có ai dám bén mảng vào trong đâu.

Thước khẽ nhìn thầy Lương, nếu tính thời gian, thì lúc ấy Khuông, cháu
nội của mo Khước đang cùng thước và nhóm bạn của mình đi tìm vàng
trong khu rừng chết chóc. Thước hỏi :

— Vậy là dân bản cứ thế để xác ông ấy treo lơ lửng mà không hạ xuống
ư…?

Ông Sâm tặc lưỡi :

— Ban đầu đúng là như vậy, cũng phải thôi, ai dám lại gần một cái xác như
vậy chứ. Nhưng may sao nơi đây lại gần với chỗ bộ đội biên phòng đóng
quân giáp ranh với biên giới Lào nên bọn tao chạy đến tìm bộ đội nhờ giúp
đỡ. Đến trưa thì bộ đội đưa xác ông Khước xuống rồi cũng bộ đội lo liệu
việc ma chay, đào huyệt cho ông ấy, dự định sáng sớm hôm sau sẽ đem
chôn luôn.

Thước thở phào nhẹ nhõm, bởi dù sao Thước cũng từng gặp ông nội
Khuông vài lần. Không sai khi nói ông Khước có chút gì đó cổ quái, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.