QUỶ ẤN - Trang 475

thầy mo, thầy bùa không cổ quái sao được. Tuy nhiên nghe Khuông kể, ông
nội Khuông xưa nay chỉ làm bùa giúp người ta cầu công danh, làm bùa yêu
chứ không làm những thứ bùa ngải hại người. Lúc đến đây, nghe tin mo
Khước đã chết, Thước còn không nghĩ đó là sự thật. Chỉ khi tìm đến nhà
mo Khước, ngôi nhà vắng vẻ, im lìm, bầu trời tối sầm trước khi mưa đổ
xuống cộng thêm sấm chớp đùng đùng lại càng khiến cho ngôi nhà gỗ trở
nên đáng sợ hơn. Hỏi ai người ta cũng tái xanh mặt mũi và đều trả lời, mo
Khước đã chết hơn 1 năm nay rồi.

Giờ nghe câu chuyện từ miệng ông Sâm, Thước thấy cái chết của mo
Khước thật khốn khổ, tội nghiệp. Chết không một ai bên cạnh, dân bản thì
sợ hãi không ai dám lại gần, chết mà xác còn treo lơ lửng đến tận trưa hôm
sau mới được đưa xuống. Nghĩ đến đây, Thước lại càng hi vọng ông trời rủ
lòng thương cho Khuông vẫn còn sống. Nhưng xem ra, hi vọng đó quá
mong manh, thời gian đã trôi qua hơn 1 năm. Liệu lão già đáng sợ ấy có để
Khuông sống, hay kết cục cũng như Khăm và Tùa mà thôi.

Thước khẽ thở dài :

— Đúng là kiếp người, cuối cùng chết đi cũng là nằm sâu dưới lòng đất, trở
về với cát bụi….

” Rọt…rọt “

Ông Sâm lại rót rượu…

” Khà “

” Cạch “

Đặt cái chén xuống nền nhà, ông ta mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào Thước,
ông ta nuốt nước bọt như thể đang trấn tĩnh lại một phần tâm lý, ông Sâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.