QUỶ ẤN - Trang 510

nói :

— Lão Xèng này đúng là người tốt thầy nhỉ…? Mà đấy, thầy thấy rồi còn
gì, ngoài ông ấy ra đâu còn ai khác. Chỉ tiếc là những gì ông ta nói về làng
sương mù cũng là thứ chúng ta đã biết. À mà thầy tính khi nào thì chúng ta
xuất phát.

Thầy Lương đáp :

— Trước mắt cứ đợi thêm xem sao. Lão Xèng nói đúng, chỉ có ta và cậu đi
vào khu rừng ấy giống như tự sát. Vậy cho nên trước khi xuất phát, ta cần
phải tìm hiểu thật kỹ….

” Khò….Khò….Khò “

Trong lúc thầy Lương đang nói thì Thước đã ngáy o o. Thầy Lương lắc đầu
mỉm cười, khẽ kéo cái chăn mỏng đắp cho Thước, những ngày qua Thước
đã chịu nhiều vất vả, bởi vậy hôm nay vừa đặt lưng Thước đã ngủ ngay.
Xưa nay hành sự luôn một mình, bản thân không màng sống chết, thậm chí
đã có nhiều lần thầy Lương nguyện hi sinh mạng sống và coi đó như một
sự giải thoát. Tuy nhiên, chuyến đi này không giống như những chuyến đi
trước kia. Thầy Lương tự nhủ, mạng sống của mình không quan trọng,
nhưng người đi cùng thầy thì lại khác. Vạn bất đắc dĩ thầy Lương mới để
Thước đi cùng, vì nếu không có Thước, sẽ rất khó khăn cho thầy Lương
đến được đây chứ chưa nói tìm ” làng sương mù “. Mặt khác, thầy Lương
cũng hi vọng, trong chuyến đi này, Thước sẽ gỡ bỏ được những vướng bận,
dày vò, đau khổ, hối hận trong lòng. Bởi hơn ai hết, thầy Lương là người
thấu hiểu nhất mặc cảm về tội lỗi do mình gây ra. Có thể trường hợp của
Thước không giống với thầy Lương, nhưng nếu không đối diện với nỗi ám
ảnh, tự tay loại bỏ nó ra khỏi đầu, chắc chắn quãng thời gian sau này,
Thước khó lòng ngủ yên, bởi ác mộng luôn tìm về khi màn đêm buông
xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.