QUỶ ẤN - Trang 581

chuyện này, liệu rằng tôi đang làm đúng hay sai. Bởi mạng sống của mọi
người sẽ bị đe dọa.

Ngồi luôn xuống nền đất, lão Xèng nói :

— Mỗi người chúng tôi đều có một lý do riêng, thế nên không thể nói là do
thầy lôi kéo chúng tôi đi được. Thầy đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng tôi
cần thầy, và thầy cũng cần chúng tôi. Chẳng phải đã nói, chúng ta là một
đội rồi hay sao..? Hay là do thầy chê tôi đã cao tuổi, sợ tôi sẽ khiến mọi
người gặp khó khăn….?

Thầy Lương xua tay :

— Ấy chết, lão nghĩ như thế là oan cho tôi rồi. Nói thực lòng, khi lão quyết
định đi cùng, tôi rất lấy làm cảm kϊƈɦ. Chưa cần bàn đến việc sức khỏe,
nhìn cái cơ thể rắn rỏi kia, ai dám nói lão là ông già 60 tuổi cơ chứ. Có thể
bọn trẻ không nhìn ra, nhưng tôi biết, lão là một người rất có kinh nghiệm
trong chiến đấu. Nhìn những vết sẹo lớn nhỏ trêи cơ thể lão có thể khẳng
định, lão đã có 1 khoảng thời gian xông pha nơi trận mạc.

Lão Xèng cười kɧօáϊ chí :

— Chậc, chậc….Đúng là người có con mắt tinh tường, gọi thầy là thầy
không sai chút nào. Thầy nói đúng, thời còn trai trẻ, tôi cũng đã gia nhập
lực lượng chiến đấu của quân Bắc Việt, tuy tôi không phải bộ đội chính
thức, nhưng chúng tôi luôn sát cánh cùng nhau, những năm đó, bà con đồng
bào với bộ đội gắn bó như cá với nước, băng rừng lội suối, nguy hiểm trùng
trùng, sống trong mưa bom, bão đạn. Những vết sẹo trêи người tôi, tôi luôn
coi chúng như huân chương của riêng mình vậy….Khà khà khà. Thầy yên
tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ mọi người.

Thầy Lương cười cảm ơn lão Xèng, bỗng lão Xèng thở dài, vẻ mặt có điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.