QUỶ ẤN - Trang 637

Bảo cũng biết Thước đã thấm mệt, từ lúc rời khỏi khu vực dựng lều đến
nay cũng đã khoảng 1 tiếng đồng hồ. Đi đường bằng đã mệt chứ đừng nói
đang đi đường rừng, Bảo cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng sự tình cấp bách,
theo thầy Lương nói, người của mo Chốc có thể sẽ tìm đến bất cứ lúc nào,
hơn thế nữa, càng vào sâu, địa hình lại càng hiểm trở, cây cối lại càng rậm
rạp, không có chỗ nào thực sự là nơi ẩn náu.

Áp lực đè nặng càng khiến Bảo lo lắng, bởi nếu như những gì Bảo đang suy
nghĩ là sai thì mọi người sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nhất là lão Xèng.

Với cặp mắt tinh tường, cũng như ngay từ lúc Bảo muốn đi trước dẫn
đường, thầy Lương đã hiểu được phần nào suy nghĩ của Bảo.

Từ phía sau, thầy Lương nói vọng lên :

— Đừng rối trí, trong lúc này cả hai cậu càng phải bình tĩnh, có như vậy
quyết định đưa ra mới chính xác được.

Bảo nghe thầy Lương nói cũng hiểu ý thầy đang động viên mình, Bảo xốc
lại tinh thần, giữ chắc phần cáng, Bảo hỏi Thước :

— Cậu còn đi được chứ….?

Thước dẫu mệt nhưng vẫn quả quyết trả lời :

— Gì chứ…? Tất nhiên là đi được rồi. Có điều, anh đang dẫn chúng ta đi
đâu vậy…?

Bảo nói :

— Nếu vậy thì hãy tin ở tôi……Cố thêm chút nữa, chúng ta sẽ đến được
chỗ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.